Anh Minh hai chữ nhẹ nhàng phát ra, lòng Đường Minh mêm nhữn.
Lần này không phải cô diễn mà là cô kêu anh như vậy một cách chân thành.
“Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi dọn giường cho em, ngày mai giúp việc sẽ tới.
”
Đường Minh đẩy mắt kính, bên ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
Tô Cầm Khê cứ như vậy ở lại trong biệt thự của Đường Minh, gian phòng xa lạ, trong lòng cô cũng có chút lo lắng, bất an.
Mặc dù Đường Minh làm như vậy chỉ để bồi thường cho cô, nhưng như vậy liệu có làm cho Bạch Tiểu Vũ thêm hiểu lầm?
Cô không muốn trở thành vật cản trở giữa hai người bọn họ.
Tin nhắn wechat ở điện thoại cô vang lên, nhìn thấy tên người gửi, lòng cô thắt lại.
Trên màn hình hiện ra hai chữ Giản Quân.
“Đã ngủ chưa?”
Tô Cẩm Khê quen biết Giản Quân đã được mấy năm, anh ấy liên lạc với cô thì nhất định là có chuyện gì đó, ngay tới lễ tết cũng không có lấy một tin nhắn.
Trái lại mỗi lần chính cô lại vắt óc suy nghĩ đủ loại lời chúc, cuối cùng vẫn tự tay xóa đi trước khi gửi.
Hai người gặp nhau giới hạn cũng chỉ các hoạt động của hội học sinh, năm thứ ba đại học muốn đi thực tập, hai người đã rời khỏi hội.
Mối liên kết của hai người là hội học sinh nhưng đã bị phá vỡ từ lâu, tại sao bây giờ anh ấy lại gửi tin nhắn cho mình.
Ngón tay nhanh chóng bám chữ trên bàn phím trả lời “Vẫn chưa.
”
“Tối thứ bảy em có rảnh không,? Hội sinh viên họp mặt.
”
Hóa ra chỉ là hội sinh viên họp mặt, trong lòng Tô Cẩm Khê có chút mất mát, anh ấy ngoại trừ công việc thì có việc gì để liên lạc với mình nữa chứ.
“Có rảnh.
”
Giản Quân gửi cho cô thời gian và địa điểm.
Tô Cầm Khê đem thông tin anh ta gửi tới đọc lại một lần nữa, giống như mọi người trong nhóm bạn của anh sẽ đọc nó, nhưng không bao giờ dám bình luận.
Cô chỉ có thể nhìn anh từ xa một cách hèn mọn như vậy.
Năm ngoái cô đã lấy hết can đảm, định tại sinh nhật của anh sẽ tỏ tình, cô cố tình gấp chín trăm chín mươi chín con hạc, bên trong mối con hạc đều là những lời cô muốn nói.
Nhưng tại hôm sinh nhật anh, cô vô tính thấy một cô gái khác tỏ tình với anh, Giản Quân lạnh lùng từ chối tình cảm của cô gái kia, cũng cho thấy rằng anh không có dự định cho việc yêu đương.
Anh ấy luôn lấy sự nghiệp làm trọng, Tô Cảm Khê đốt những vật kia kia, đem chôn tình yêu này vào tận đáy lòng.
Còn mấy ngày nữa là cuối tuần, chắc cơ thể của mình cũng đã có thể đi ra ngoài được rồi.
Sáng sớm hôm sau người hầu đã đến, xem ra so với cô cũng không lớn hơn bao nhiêu, hơn nữa cũng rất thân thiện.
“Đường tổng, cô Tô, tôi là người giúp việc mới, hai người có thể gọi tôi là tiểu Trúc.
”
Đường Minh gật đầu, “Vợ tôi vừa mới làm phẫu thuật, lúc tôi không ở nhà, cô hãy chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho cô ấy thật tốt.
”
“Tôi đã biết thưa Đường Tổng”
“Anh Minh, anh đi làm đi, em ở nhà không có chuyện gì đâu.
”
“Được, anh đi đây, có chuyện gì thì có thể gọi cho anh.
”
“Được.
”
Tiểu Trúc tiễn Đường Minh ra cửa, “Đường tổng đi thong thả.
”
*Nếu cô Bạch tới thì cô không cần phải mở cửa.
” Đường Minh không quên dặn dò một câu.
“Vâng thưa Đường Tổng.
”
Dặn dò xong Đường Minh mới yên tâm rời đi, như vậy Bạch Tiểu Vũ sẽ không còn cách nào có thể gây sự với cô ấy.
Những ngày ở biệt thự của Đường Minh thật yên bình, thoải mái, không có ai làm phiền, mẹ Đường thỉnh thoảng cũng sẽ tới thăm cô, Tiểu Trúc rất nhanh nhẹn, mỗi ngày cô ấy đều chơi đùa với cô rất vui vẻ.
Tô Cẩm Khê được chăm sóc tốt vết thương cũng hồi phục lại rất nhanh, Đường Minh hứa thứ hai sẽ cho cô quay trở lại công ty làm việc.
Tiền đề là cơ thể cô phải tốt lên.
Tô Cẳm Khê mấy ngày nay tâm tình rất tốt, không làm gì cả, chỉ một lòng dưỡng thương.
Chiều thứ bảy, Tô Cẩm khê thay quần áo ở nhà ra, mặc một chiếc váy trắng.
“Tiểu Trúc, cô biết bện tóc không?” mấy ngày