Có Cảm nắm chặt tay lái: “Nếu anh mau thì chắc chắn chú ba sẽ bán cho anh, hơn nữa những người nhà họ Cố chắc chắn sẽ đồng ý với quyết định này.
”
Một phi vụ hời như vậy mà không đồng ý thì đúng là ngốc thật sự.
“Được rồi, có chuyện gì nữa thì anh sẽ nói với em.
”
Cố Cẩm cúp điện thoại, nhận ra bãi đỗ xe đã có máy cái xe đỗ ở đẳng sau rồi.
Vì thấy cô lái xe sang trọng nên những người ở đằng sau nên mọi người ngại không bóp còi.
Có Cẩm tìm một chỗ rồi đỗ xe, trong lòng vô cùng bối rối: “Chú ba, em biết lấy cái gì để đền đáp tình cảm của anh đây?”
Anh rõ ràng là một người tham vọng như vậy, làm như thế thì khác nào tự cắt đứt tham vọng của bản thân chứ.
Cố Cẩm ngồi yên lặng một lúc ở trong xe cho đến khi điện thoại vang lên, là Tư Lệ Đình gọi đến.
“Bảo bối nhỏ của anh, đang ở đâu vậy?” Giọng nói của Tư: Lệ Đình truyền đến rất ấm áp.
Cố Cẩm giả vờ như không có chuyện gì: “Chú ba, em đang ở dưới công ty của anh, chuẩn bị rủ anh đi ăn trưa.
”
“Anh xuống ngay lập tức.
” Nghe thấy Cố Cẩm đang đứng ở dưới tầng, Tư Lệ Đình vội vàng đi xuống.
Trông thấy bóng hình quen thuộc hiện ra trong tầm mắt mình, trong lòng Cố Cảm lâng lâng vui sướng gáp ngàn lần.
“Sao đên đây mà không nói với anh một tiêng?” Tư Lệ Đình uốn uốn tóc của Cố Cẩm.
Từ bên ghế phụ, Cố Cẩm nhào vào lòng ôm thật chặt lầy người Tư Lệ Đình và nói: ‘Chú ba…”
“Làm sao vậy?” Tư Lệ Đình an ủi cô.
“Cảm ơn.
” Bao nhiêu lời muốn nói nhưng đến miệng thì chỉ còn lại hai chữ.
“Anh đã nói rồi, em với anh mãi mãi không cần nói những lời đó với anh, đồ ngốc nghéch, sao mà lại khóc nữa?” Tư: Lệ Đình nâng khuôn mặt đáng thương của cô lên.
Có Cảm rất muốn kìm nén để không khóc nhưng vừa nhìn thấy Tư Lệ Đình cô không thể kìm nén được nữa, người đã vì cô mà từ bỏ hết tất cả mọi thứ.
“Chú ba… có đáng không…”
Tư Lệ Đình vừa nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô vừa an ủi cô: “Đỗ ngốc nghêch, anh đã nói rồi, đối với anh em mới là quan trọng nhát.
”
Nếu Nam Cung Huân đã muốn lợi dụng thế lực ở Mĩ để uy hiếp anh thì anh lại là người từ trước đến nay không bao giờ thích bị người khác dọa dẫm.
“Đây chính là cách tốt nhất để có thể tháo gỡ sự uy hiếp, huống chỉ anh thực sự không nỡ