Thực ra Tô Cẩm Khê là một người cứng đầu, sợ đau, rõ ràng đau đến mức nhíu mày, cô vẫn lắc đầu.
“Không, không đau, không đau chút nào.”
Tư Lệ Đình nhớ tới lần trước cô đau đến mức kia, trước mặt Đường Minh mà cô vẫn cậy mạnh, tin cô mới là lạ.
“Cố nhịn một chút.” Động tác của anh chậm lại, nhẹ nhàng thổi lên vết thương của cô.
Hành động cần thận tỉ mỉ, giống như đối xử với một mảnh sứ tỉnh xảo.
Băng bó vết thương cho cô xong, xe dừng trước một nhà hàng.
“Xuống xe đi ăn cơm.”
“Chú ba, tôi không đói, tôi còn có việc, đi trước.” Lần này Tô Cẩm Khê phạm sai lầm lớn như vậy, cô đã đắc tội Đàm tổng.
Nếu người đó biết mình thuộc công ty nào, chẳng lẽ sẽ tuyệt đường lui của công ty mình sao?
“Không đói thì nhìn tôi ăn.” Tư Lệ Đình biết cô khẩu thị tâm phi, anh kéo Tô Cầm Khê vào nhà hàng.
Tô Cẩm Khê không có cơ hội phản kháng, “Chú ba, tôi đi gọi điện thoại.”
Vừa mới ra khỏi sân gôn cô còn chưa nhìn thấy chị Trân Ni, sợ rằng cô ta vẫn đang ở trong sân gôn.
“Ư, cho em năm phút.”
Tô Cẩm Khê đi sang bên cạnh, bấm số của Trân Ni, “Chị Trân Ni, chị còn ở trong sân gôn à?”
“Ừ, cô đang ở đâu? Sao tôi không thấy cô?”
Lúc Tô Cẩm Khê ra tới thì đúng lúc Trân Ni đi vệ sinh, cho nên cô cũng không thấy cô ta.
“Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chị Trân Ni, chuyện kia…xin lỗi chị.”
“Đang êm đẹp sao phải xin lỗi?”
“Tổng tài Đế Hoàng là một tên khốn nạn.
Tôi còn chưa tiếp cận anh ta, anh ta đã muốn xúc phạm tôi.
May mắn tôi gặp chú tôi, chú ấy đã cứu tôi.
Dùng gậy đánh gôn hung hăng đánh anh ta, chị Trân Ni xin lỗi, tôi đã làm hỏng nhiệm vụ này.
“
Trân Ni không hiểu gì cả, “Người bị đánh kia? Anh ta không phải tổng tài Đề Hoàng, anh ta họ Đàm đúng không?”
“Đúng vậy, chính là Đàm tổng, một ông già có mái tóc hoa râm.”
“Ông ta là ông chủ sân gôn, không phải tổng tài Đế Hoàng, ngoài ông ta ra cô còn nhìn thấy ai khác không?”
Tô Cẩm Khê hoàn toàn không liên tưởng vị tổng tài kia là Tư Lệ Đình, cô khẳng định trả lời: “Ngoài chú của tôi ra thì không còn ai nữa.”
Trân Ni cũng bị lời nói của Tô Cẩm Khê làm cho bỏ qua, “Thật là lạ, thông tin rõ ràng là chính xác, Tiểu Tô, bây giờ cô ở đâu?
Cô có bị thương không?”
“Bị thương một chút thôi, tôi đang ở cùng với chú tôi.”
“Cô đến bệnh viện trước đi.
Hôm nay cô không cần phải làm việc nữa, chờ điện thoại của tôi.”
Trân Ni vẫn không buông tha cho Tô Cẩm Khê, người như Đàm tổng còn có hứng thú với cô, huống chỉ là tổng tài Đế Hoàng.
Dù thế nào cũng phải bắt được tổng tài Đế Hoàng, nhất định Tô Cẩm Khê sẽ thành công.
Tô Cẩm Khê không bị Trân Ni mắng, nên tâm trạng cô rất tốt, cô vui vẻ đi về phía Tư Lệ Đình Nhìn dáng vẻ hấp ta hấp tấp của cô, Tư Lệ Đình cảm thấy đau đầu, “Vết thương đã đỡ hơn nên quên đau rồi hả, rốt cuộc em đang nghĩ đến cái gì? Không sợ bị ngã à?”
“Chú ba, tôi cứ tưởng giám đốc sẽ mắng tôi, ai ngờ chị ấy còn cho tôi nghỉ một ngày, tôi rất vui.”
Tư Lệ Đình nói không nên lời, anh kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, “Yên phận chút đi, lần này nếu bị ngã nữa tôi sẽ không giúp em đâu.”
Tô Cẩm Khê tinh nghịch lè lưỡi, nhìn trên bàn đầy bữa sáng ngon lành, “Chú ba, tôi đói quá.”
“Tiểu ngu ngốc, em nói em không đói mà?”
Tư Lệ Đình véo nhẹ lên chóp mũi cô, tiểu ngu ngốc này.
Tô Cẩm Khê hơi sửng sốt, trước mắt cô hiện lên hình ảnh cô chơi game, trong game sư phụ thường xuyên sờ đầu cô.
“Tiểu ngu ngốc, ngay cả cây cỏ tiên mà em còn không hái được?”
Khi đó, cô sẽ kéo lấy tay T và làm nũng: “Sư phụ tốt của tôi, có một con linh thú canh giữ cỏ tiên.
Một mình tôi không thể đánh lại nó, vì vậy anh hái với tôi, được không?”
T: “Được được được, tôi hái với em.”
Tư Lệ Đình đưa tay ra quơ