Tô Cảm Khê đỏ mặt định bỏ chạy, vừa rồi cô làm sao vậy? Cô lại đang mong đợi chú ba hôn cô.
Chắc cô ăn no quá nên mới nghĩ như vậy, xem ra sau này cô phải ăn ít lại.
Bàn tay bị nắm lấy, “Em đi đâu?”
“Nếu giám đốc đã cho tôi nghỉ một ngày, vậy tôi sẽ về nhà nghỉ ngơi cho tốt, chú ba, chú có việc thì làm đi, không cần quan tâm tới tôi đâu.”
Tô Cảm Khê ngáp một cái, vì hôm nay phải làm chuyện lớn nên tối qua cô có chút hưng phán, cả đêm ngủ không ngon.
Thấy cô buồn ngủ Tư Lệ Đình không nói gì, dù sao thì hạng mục cũng đã nằm trong tay, Tô Cảm Khê cũng sẽ không mời mà đến.
“Trợ lý Lâm, đưa cô ấy về nhà.”
“Vâng cậu chủ.”
Vừa về đến nhà Tô Cẩm Khê liền cởi giày, nằm lên giường, không có nơi nào tốt hơn chính chiếc giường của mình.
Tư Lệ Đình ở công ty làm việc đến chiều, đóng máy tính, xoa mắt, cảm thấy rất mệt mỏi.
“Trợ lý Lâm.”
“Cậu chủ, có căn dặn gì ạ?”
Tô Cẩm Khê ngủ ở nhà một ngày, chuông điện thoại vang lên.
Vừa thấy đó là số điện thoại của Trân Ni, Tô Cẩm Khê lập tức tỉnh lại, nói: “Alo, chị Trân Ni.”
“Tiểu Tô, tôi mới nghe ngóng được, tối nay vị tổng tài kia sẽ ăn tối ở nhà hàng Lam Dữ, cô mau trang điểm một chút rồi đến đây ngay.”
Sau khi trải qua sự việc của Đàm tổng, bây giờ Tô Cẩm Khê có chút bóng ma tâm lý.
“Chị Trân Ni, chị đi với tôi chứ?”
“Tôi xuất hiện không tốt lắm.
Dù sao tôi cũng thường quanh quần ở bên ngoài.
Nếu vị tổng tài kia phát hiện ra tôi là người của Đường thị, thì chúng ta thật sự sẽ không có cơ hội.”
“Nhưng chị Trân Ni, nếu tôi lại gặp phải một người như Đàm tổng thì phải làm sao? Một mình tôi rất sợ.”
“Đừng sợ, ở trong nhà hàng anh ta không dám lộn xộn, hơn nữa vị tổng tài này cũng chưa từng có scandal với nữ cấp dưới, chị khẳng định anh ta là người quân tử.”
Tô Cảm Khê còn chưa hiểu mục đích thực sự của Trân Ni, chỉ có thể đồng ý.
“Vậy tôi đi thay quần áo.”
“Hai mươi phút nữa tôi sẽ đến dưới lầu nhà cô.”
“Vâng.”
Tô Cẩm Khê thản nhiên mở tủ, chọn một chiếc váy, lần này cô không dám mặc váy ngắn như trước nữa.
Mặc một chiếc váy dài thướt tha cùng với đôi xăng đan, cho dù có chuyện gì xảy ra cô có thể chạy nhanh hơn.
Trân Ni nhìn thấy cách ăn mặc của cô thì có chút không hài lòng, “May mà giá trị nhan sắc của cô cao, dáng người cũng không tồi.”
Mặc dù so với buổi sáng có chút bảo thủ hơn, nhưng cũng có một phong cách khác.
“Chị Trân Ni, sao chị luôn khen tôi vậy?”
Trân Ni bắt gặp ánh mắt ngây thơ của cô, cô ta cũng đã từng giống như cô, nhưng thời gian trôi qua, dáng vẻ đó của cô ta đã biến mắt từ lâu.
Một ngày nào đó, đôi mắt của Tô Cẳm Khê sẽ không còn trong sạch, chúng sẽ bị trộn lẫn với nhiều tạp chất và ham muốn khác nhau.
“Không có gì, cô rất tốt.”
Trân Ni cũng hy vọng Tô Cẩm Khê sẽ giữ được sự trong sạch này, bởi vì một khi thứ này bị mắt, cô sẽ không bao giờ có thể tìm lại được.
Trong phòng riêng ở Lam Dữ, Tư Lệ Đình gọi những món ăn Tô Cẩm Khê yêu thích.
“Cậu chủ, anh cứ như vậy mà chắc chắn cô Tô sẽ tới?”
“Đương nhiên, cho dù cô ấy không muốn đến, cũng sẽ có người ép cô ấy đến, cậu ra ngoài trước đi.”
“Vâng.”
Mười phút sau, Tô Cẩm Khê xuất hiện ở lối vào của nhà hàng Lam Dữ, lần trước ở chỗ này cô bị Bạch Tiểu Vũ hát một ly cà phê, đối với chỗ này cô không có cảm giác tốt gì cả.
“Tiểu Tô, chị đã hỏi thăm xong rồi, vị tổng tài kia đang ở phòng riêng Nhã số 8.”
“Cái đó… Chị Trân Ni, người ta đang ở phòng riêng, tôi nên tìm cớ gì để vào?”
“Đừng lo, tôi đã chuẩn bị xong đạo cụ rồi.” Đột nhiên Trân Ni lấy ra một lọ thuốc nhỏ mắt và một củ hành tây.
Khi thấy cô ta cầm hai thứ này Tô Cẩm Khê không hiểu gì cả, “Chị Trân Ni, tôi không hiểu.”
“Cô nghe tôi nói, lần này cô lấy cơ hội bị bạn trai đá, giả vò đi nhằm phòng.
Nhìn thấy vị tổng tài đó, không cần biết anh ta trông như