" Chết rồi, ma...Mau...Mau giúp ta" -Hoàng hoảng loạn nhắm tít mắt lại khi nghe câu hỏi và dở sống dở chết bảo Long Triếc giúp mình thoát khỏi tai ươn-" Bó tay rồi, tự giải quyết đi" -Long Triếc bảo Hoàng tự xử việc của mình không liên quan đến bà ta
-" Nhìn thì cũng giống" -Mạnh Bà nhìn từ trên xuống dưới thân hình Hoàng rồi suy luận
Bà đi vòng quanh hết chổ Hoàng đứng. Quan sát rất tỉ mỉ nhìn không chừa một chổ nào, đột nhiên bà thốt lên kêu Hoàng mở mắt ra.
-" Chi vậy?"
-" Mở ra !" -Mạnh Bà lại nghiêm nghị gặng câu
-" chẹp" -Hoàng tạch lưỡi cái rồi cũng nghe theo mà mở mắt ra
Một khuôn mặt lừng danh của cả Tam giới đã xuất hiện, vóc dáng cao ráo cộng thêm mái tóc trắng dài ngang lưng, cặp mắt cam đỏ hổ phách như mèo, không sai vào đâu được là Thiên Đế của Long tộc.
(SAO CỨ NHƯ MÌNH ĐANG KỂ CHUYỆN NHỈ)
-" Là thật hả?" -con ma hùng hổ lúc nãy cũng bất ngờ hỏi
-" Ủa bộ lạ lắm à?" -Hoàng nhìn con ma đang trợn mắt kia thì hỏi
--Nhân Giới--
-" Cái con nhãi ranh đó, hại ta xong rồi biến mất" -hắn tức giận nắm chặt tay và đấm vào tường
-" Tức thì đừng tự làm mình đau, thật ngu xuẩn" -Khổng Quan chứng kiến cảnh Minh Đàm đấm vào tường thì vô cảm bảo
-" Lão già như ông thì hiểu được gì chứ? Biết tức là gì không?" -Minh Đàm tức giận quát Khổng Quan vì xâm nhập vào tâm cơ của mình
-" Tự Bạch đã giúp thứ như ngươi thoát khỏi tâm ma chưa?" -Khổng Quan lại vô cảm hỏi về Tự Bạch
-" Dĩ nhiên, cơ mà ông ta chết rồi" -hắn từ điên loạn thì hạ thấp tinh thần xuống nói
-" Đừng bao giờ mong mỏi Khổng Tự Bạch sống lại, hắn đích thật là Thánh Thần nhưng chỉ sống được một kiếp không thể trùng sinh đâu, nhược điểm tâm ma của ngươi lại bắt đầu trổi dậy rồi đó ! Minh Đàm" -Khổng Quan lại từ từ