Cửu Tiêu

Hỏi thăm


trước sau

Bây giờ tiến vào Thái Bạch Tông, một là mới tới đất lạ, cần phải thăm dò sâu cạn, thứ hai là hắn vừa mới tiếp xúc đến con đường tu hành, một lòng ôn dưỡng linh tức, lúc này mới không muốn gây chuyện, nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu cho việc Phương Quý đại gia thật sự biến thành người khác.

Ở trong khoảng thời gian này người đến chiếm tiện nghi của hắn càng ngày càng nhiều, đã khiến cho hắn cảm thấy ở trong Ô Sơn Cốc này giống như có không ít người coi hắn là đồ đần, trong lòng cảm thấy ngột ngạt, bây giờ lại có một kẻ như Lương Thông tới, vậy thì càng khiến cho hắn không nhịn được.

Mà lúc này Lương Thông cũng đang quan sát Phương Quý, thầm nghĩ ở trong lòng: "Đứa nhà quê không biết chui ra từ nơi nào này, tài sản rất là phong phú, bất quá ta đã tiến hành nghe ngóng, hắn chỉ là quen biết cùng với tên phế vật A Khổ kia, vào trước khi nhập môn, ở trên người cũng không có tu vi gì, xem ra cũng không phải là do thế gia bồi dưỡng ra được, hẳn là xuất thân từ nhà phú hộ..."

"Ở trong Ô Sơn Cốc này không biết có bao nhiêu người, đều đã vớt đi không ít từ trên người của hắn, huống chi là ta còn đích thân tới cửa?"

"Nếu ta có thể thông qua khảo hạch, chỗ linh tuyền kia rơi vào trong tay ai thì cũng không liên quan tới ta, nếu như ta khảo hạch thất bại, vậy thì trở về đoạt một chỗ linh tuyền khác là được, về phần những người bị cướp linh tuyền kia, có phải hay không sẽ đi đoạt linh tuyền của hắn, lại có liên quan gì đến ta?"

Càng nghĩ càng cảm thấy mình ăn chắc Phương Quý, trên mặt của Lương Thông không tự kìm hãm được mà lộ ra mấy phần ý cười chắc chắn.

"Thái Bạch Tông cũng giống như là thôn Ngưu Đầu, nếu quá thành thật liền sẽ có người đến khi dễ ngươi, ta chính là quá khách khí đối với người khác, cũng làm cho đám người này trèo lên đầu lên cổ của ta, xem ra ta phải tìm một cơ hội để cho người ta biết sự lợi hại của Tiểu Bá Vương thôn Ngưu Đầu..."

"Kẻ ở trước mắt này, chính là rất thích hợp dùng để lập uy..."

"Bất quá loại sự tình đánh nhau này, không thể làm trong lúc cao hứng nhất thời, phải an bài thật tốt mới được..."

Phương Quý suy nghĩ ở trong lòng, ở trên mặt cũng không tự kìm hãm được mà lộ ra mấy phần tươi cười ôn hòa.

Đồng thời diễn một vở kịch ở trong lòng, hai người suy nghĩ kỹ càng, bỗng nhiên đồng thời mở miệng.

"Phương sư đệ..."

"Lương sư huynh..."

Phương Quý nói nhanh, cướp lời nói trước: "Lương sư huynh thật đúng là có chuyện tốt liền nghĩ tới ta, thực sự là rất cảm kích, bất quá 30 khối linh thạch quả thực là một con số không nhỏ, sư đệ ta còn phải suy nghĩ một phen, mới có thể đưa ra câu trả lời!"

Lương Thông thấy Phương Quý giống như là đã động tâm, cho nên cũng không nóng nảy, cười nói: "Không sao không sao, nên như vậy, bất quá ta cần tiền gấp, Phương Quý sư đệ cũng đừng kéo dài quá lâu, bằng không thì ta sẽ cân nhắc tặng linh tuyền cho người khác, ở trong mấy ngày này, nếu như Phương Quý sư đệ có thời gian rảnh, vậy thì cũng có thể đi đến chỗ linh tuyền của ta tu luyện trước vài lần, cảm thụ một chút thật tốt, mới khiến cho ngươi biết tiền này là tiêu không lỗ!"

"Không có vấn đề, nhất định sẽ đi!"

Lương Thông đứng dậy, chắp tay nói: "Vậy ta xin cáo từ!"

"Lương Thông sư huynh đi thong thả..."

"Mời Phương Quý sư đệ về..."

Khác biệt cùng với trước đó cả ngày ăn no rồi không có chuyện làm tại thôn Ngưu Đầu, sau khi gia nhập Thái Bạch Tông, Phương Quý một lòng coi tu hành là đại sự hạng nhất rất ít xuất đầu lộ diện, nhập môn đã được non nửa năm, nhưng cũng phần lớn là hoạt động tại Tiểu Thạch Kiều gần chỗ ở của mình trong Ô Sơn Cốc, ngay cả toàn bộ Ô Sơn Cốc cũng chưa có đi hết một lần, lại càng không cần phải nói đến Thái Bạch Tông

có diện tích rộng lớn.

Thậm chí là ngay cả đệ tử ở Tiểu Thạch Kiều tại Ô Sơn Cốc trong mấy tháng này cũng rất ít khi nhìn thấy hắn.

Bây giờ "bảo tàng thần bí" ở trong thân thể của Phương Quý cũng đã bùng phát hoàn tất, một thân tu vi cũng đã tăng nhanh ngoài ý liệu, đạt đến Dưỡng Tức tầng ba, xem ra là vô luận như thế nào cũng có thể đạt tới Dưỡng Tức trung giai vào trước kỳ hạn ba năm.

Vứt bỏ được tảng đá lớn ở trong lòng, Phương Quý rốt cục đã có tâm tư dạo chơi.

Sáng sớm hôm sau, ăn mặc một phen thật tốt ở trong phòng nhỏ, chải tóc rửa mặt sạch sẽ, đội một cái mũ tròn bằng vải gấm, xỏ giày da trâu nhỏ, treo ngọc bội bên hông, sau khi soi gương, hài lòng gật đầu, mở cửa bước ra ngoài.

"Phương Quý sư đệ dậy sớm thế..."

"Mấy ngày không gặp Phương Quý sư đệ, tinh, khí, thần lại mạnh hơn một đoạn, tu vi lại tinh tiến à?"

"Khi nào Phương Quý sư đệ rảnh, ở chỗ ta có một vò rượu ngon, chờ ngươi nâng ly cùng một chỗ..."

Đi ở bên trong Ô Sơn Cốc, khắp nơi đều là sư huynh đệ đồng môn thân thiết nhiệt tình chào hỏi cùng với Phương Quý.

Ngây người ở trong Ô Sơn Cốc non nửa năm, tên tuổi Phương Quý xa xỉ được lưu truyền rộng rãi, cũng không biết có bao nhiêu sư huynh đệ vớt được chỗ tốt ở trong tay của hắn, ở trong này tự nhiên không thiếu một số người tự cho là thông minh, coi Phương Quý là đồ đần, nhưng cũng sẽ không nói ra ngoài miệng, biểu lộ ở trên mặt chỉ đều là sự nhiệt tình, nhìn qua, ngược lại là khiến cho người ta cảm thấy Phương Quý có nhân duyên vô cùng tốt, có rất nhiều bạn bè.

"Ha ha, tốt tốt tốt..."

"Vương sư huynh giống như lại gầy đi một vòng..."

"Mạnh sư huynh quá khách khí, trở về sẽ làm thức ăn ngon uống rượu với huynh..."

Phương Quý đối với sự chào hỏi của mọi người, cũng đều cười ha hả đáp lại từng người, rất là hưởng thụ loại cảm giác này.

Thôn Ngưu Đầu là có khác biệt lớn với Ô Sơn Cốc, đám dế nhũi thôn Ngưu Đầu kia, mỗi lần gặp Phương Quý đều là lộ ra thần sắc sợ phiền, chẳng thèm giả bộ ra bộ dáng nhiệt tình, làm gì có nói ngọt như các đệ tử Ô Sơn Cốc chứ!

Trước tiên hắn đi qua căn phòng của A Khổ sư huynh một vòng, đã thấy ở trong không có người, hỏi một chút người bên cạnh mới biết được, A Khổ sư huynh giống như vào sáng sớm đã đi ra ngoài, cũng không biết là đi cắt cỏ nuôi heo, hay là lại bị các nữ đệ tử Tiểu Bích Phong gọi đi làm việc vặt, mặc kệ là chuyện nào cũng đều không làm cho người khác bất ngờ, A Khổ sư huynh ở trong Ô Sơn Cốc cũng là người nổi danh có nhiều chuyện phải làm, bận rộn nhất chính là hắn.

Phương Quý ở trong lúc rảnh rỗi liền đi dạo trong Ô Sơn Cốc, hoạt động tay chân một chút, gặp người khác liền nói chuyện phiếm vài câu.

Nếu như là vào trước kia, những kẻ một lòng chỉ biết tu hành, chỉ hoạt động ở trong một khu vực nhỏ tại Ô Sơn Cốc này, chỉ sợ là ai cũng không muốn nói chuyện phiếm cùng với đồng môn rõ ràng còn nhỏ tuổi không ít hơn bọn hắn này, nhưng bây giờ Phương Quý đại gia cũng là một vị nhân vật nho nhỏ ở trong Ô Sơn Cốc, Phương Quý cũng đều biểu đạt ra đầy đủ sự nhiệt tình, mỗi khi đến một chỗ, đều thân thiết xin mời Phương Quý ngồi xuống, uống trà nói chuyện với nhau.

Mà ở trong quá trình nói chuyện phiếm cùng với bọn hắn, những tin tức mà Phương Quý muốn hỏi thăm, đều dần dần hỏi thăm ra được.

                    

                

            

        

        

        


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện