Lương Thông ở trong khu vực này quả thực là một danh nhân.
Từ lúc bắt đầu nhập môn, người này chính là bá chủ một phương ở trong tông môn.
Nghe nói hắn vốn là xuất thân từ một nhà phú hào trong một tòa thành nào đó cách Thái Bạch Tông bảy trăm dặm, cha của hắn, khi còn trẻ tuổi là một nhân vật hung ác chiếm núi làm vua, sau khi vớt đủ tiền, hối lộ quan phủ, mới đặt chân ở trong tòa thành đó, lắc mình biến hoá trở thành lão gia nhà giàu.
Về sau sinh ra Lương Thông, hắn coi Lương Thông là trân bảo, bồi dưỡng Lương Thông từ nhỏ, cho Lương Thông tập luyện võ nghệ, nhất là sau khi tìm người nhìn qua, phát hiện ra Lương Thông có thiên tư tu tiên, thế là càng hung ác nhẫn tâm, vào lúc Lương Thông 16 tuổi, hắn cơ hồ đã móc rỗng vốn liếng, chuẩn bị một phần trân bảo quý giá dâng lên Thái Bạch Tông, lúc này mới có thể đưa Lương Thông vào tiên môn, khiến cho ở trong nhà có một vị Tiên Nhân có thể bảo đảm đời đời bình an.
Mà vị Lương Thông này cũng là một kẻ tàn nhẫn, sau khi tiến vào tiên môn, liền dựa vào võ nghệ tập luyện từ nhỏ vượt qua những đồng môn khác, một thân một mình chiếm cứ một chỗ linh tuyền, tư chất của hắn ở trong Ô Sơn Cốc không phải là tốt nhất, tài nguyên cũng không phải là nhiều nhất, nhưng chính là dựa vào sự hung ác cùng với bá đạo, lại cứng rắn trổ hết tài năng ở trong nhóm đệ tử Ô Sơn Cốc, bây giờ đã có tu vi Dưỡng Tức tầng ba.
"Thanh danh kém, làm người cứng rắn, lại còn không có bối cảnh gì, vừa vặn dùng để lập uy..."
Phương Quý sau khi đi vòng vo hơn nửa ngày, ở trong lòng cũng đã có suy tính.
Mà có người thấy Phương Quý nghe ngóng Lương Thông, nhất thời nổi lên thiện tâm, tiến hành nhắc nhở Phương Quý: "Phương Quý sư đệ, ngươi cũng phải cẩn thận, vị Lương Thông kia rất là hung ác, vì đạt thành mục đích, cho dù là chuyện gì hắn cũng đều làm, hai ngày nay ta nghe người khác nói, nói rằng ở giữa các ngươi giống như đã đạt thành một ít giao dịch, ta muốn nhắc nhở ngươi một câu, phải thật cẩn thận, chớ có bị lừa..."
"Yên tâm đi, ta cũng không làm gì cả, người khác sao phải lừa ta?"
Đối mặt với sự nhắc nhở của người hảo tâm, Phương Quý khoát tay áo, cũng không ngại.
Ở trong lòng ngược lại còn suy nghĩ: "Ta kỳ thật còn chưa có đáp ứng Lương Thông, chỉ nói là muốn suy tính một chút, hắn trước hết thả ra tiếng gió, chính là sợ ta sẽ đổi ý, chuẩn bị bức ép ta, quả nhiên là một nhân vật hung ác, trước tiên nói ra phần giao dịch này ở trước mặt của đồng môn, nếu như cuối cùng ta không mua linh tuyền của hắn, hắn sẽ nói là ta lừa hắn, thuận lý thành chương tới gây phiền phức cho ta..."
Sau đó Phương Quý lại có một chút đắc ý: "Không sao, ta cũng đang để mắt tới hắn..."
Sau khi hiểu rõ không sai biệt lắm, Phương Quý liền đi đến Linh Thiện Đường gọi một bữa lớn, ăn uống no đủ, sau đó lại đi dạo một vòng, chỉ là vẫn luôn chú ý đến động tĩnh ở khu rừng nhỏ kia.
Ngày đầu tiên không tìm được cơ hội, Phương Quý cũng không nóng nảy, ban đêm tiến hành tu luyện, ngày thứ hai tiếp tục đi dạo, giống như là rất có kiên nhẫn bẫy thỏ như trước đó vậy.
Ba ngày trôi qua như vậy, cuối cùng đến chiều ngày thứ tư, Phương Quý nghe được một trận huyên náo truyền đến từ khu rừng nhỏ bên kia, hắn liền hưng phấn chạy ra từ trong tiểu lâu đi xem náo nhiệt, chỉ thấy lúc này mấy chỗ linh tuyền ở phụ cận khu rừng nhỏ đã đứng đầy người, trong đó đang có mấy vị đệ tử Ô Sơn Cốc tức giận cãi lộn, người đứng ở giữa nhất chính là Lương Thông mang một nụ cười lạnh lùng trên mặt, lộ ra vẻ khinh miệt.
Ba vị đệ tử Ô Sơn Cốc đang cãi lộn với hắn, có người má trái bầm tím, tràn đầy phẫn nộ, kêu to: "Lương Thông sư huynh, ngươi cũng thật sự quá mức, linh tuyền này chính là thuộc sở hữu của tiên