"Là ta mang tiểu quỷ kia đi, muốn đánh muốn giết tất cả đều nghe các ngài, chỉ cầu thả Quân." Lãnh Minh vẫn mặt không biểu tình nói, nhưng Kỳ Uyển Ca có thể nghe ra cô ta rất quan tâm cô gái gọi là Quân kia, ôm tất cả trách nhiệm để mình gánh.
"Lãnh Minh...." Mặc Quân thời khắc này đã không biết nói gì, nhắm đôi mắt lại. Cũng không phải là nàng không biết tình cảm của Lãnh Minh giành cho nàng, chẳng qua là giả bộ không biết, nhưng hiện tại lãnh Minh muốn thay nàng đi chết. Nàng cảm giác tâm thật đau, từ khi nào đã bắt đầu vậy chứ? Bắt đầu để ý Lãnh Minh.
"Tại sao hai người mang tiểu Yên đi? Nói ra nguyên nhân tôi sẽ bảo Mị thả hai người." Kỳ Uyển Ca không nhẫn tâm nhìn nữa, thật giống như mình là người xấu chia rẽ đôi người vậy. Mà nói gì thì nàng cũng không định giết bọn họ a, giết người là phạm pháp đó.
Kỳ Uyển Ca tựa hồ không biết hai người trước mắt cũng không phải là người, luật pháp gì đó căn bản quản không được bọn họ, Kỳ Uyển Ca thơ ngây a.
"Vì giúp ta khôi phục tu vi. Trước đây mấy ngày ta đang lúc độ kiếp bị tẩu hỏa nhập ma, lại có cừu gia truy sát, chỉ có thể dựa vào huyết tinh của hồ để khôi phục tu vi. Mà đúng lúc gặp ngay tiểu quỷ này, cho nên liền động tâm tư."
"Cho nên các ngươi muốn giết tiểu Yên?" Lệnh Hồ Mị trở nên âm lãnh trong nháy mắt.
"Cũng không phải giết nó, chẳng qua chỉ là lấy một giọt huyết tinh của nó thôi." Lãnh Minh nhìn Lệnh Hồ Mị một ánh mắt tựa như nói: Bọn ta muốn giết nó hồi nào? Giết nó có ích lợi gì với bọn ta?
"Mị, xem ra là hiểu lầm thôi. Có điều hai người mang tiểu Yên đi như vậy vẫn có sai." Kỳ Uyển Ca biết chuyện đã xảy ra, cũng yên lòng, nhưng mà tiểu Yên mất tích vẫn khiến tâm cô còn chút sợ hãi.
"Cô nói là chỉ cần tinh huyết của hồ thì có thể khôi phục tu vi sao?" Kỳ Uyển Ca nhìn Lãnh Minh hỏi.
"Ân....." Lãnh Minh không biết Kỳ Uyển Ca đang ra chủ ý gì, chỉ là nhìn Kỳ Uyển Ca gật gật đầu.
"Mị ~~~" Chết ta! Lại tới! Nghe thanh âm câu người của Kỳ Uyển Ca, Lệnh Hồ Mị chỉ trực tiếp hô to không hay rồi!
"Uyển..... Uyển.... Uyển Ca. Sao vậy?" Lệnh Hồ Mị cố gắng khiến mình trở nên bình tĩnh. Hô ~~ có trời mới biết tại sao ta nhìn thấy Uyển Ca đầu tiên là cảm giác Uyển Ca phóng khoáng! Ôn nhu!
"Mị cũng là hồ ly đi?" Tay Kỳ Uyển Ca nghịch y phục của Lệnh Hồ Mị.
"Ân... Phải....." Bà cô à, người muốn làm gì đây?
"Vậy Mị cho Quân kia một giọt huyết tinh đi!"
"A?..Gì?...?" Quả nhiên! Có âm mưu! Ta không muốn! Lấy huyết tinh rất đau đó!
Kỳ Uyển Ca nhìn Lệnh Hồ Mị, tựa như nói chị dám nói không một cái coi! Cứ chờ đó!
Lệnh Hồ Mị nhìn nhìn bé Kỳ Yên Nhi, bé Kỳ Yên Nhi cúi đầu nghịch ngón tay! Lại nhìn Hồ Linh, Hồ Linh tựa như không có nhìn thấy Lệnh Hồ Mị vậy.
Lệnh Hồ Mị: Tiểu Yên ngươi rốt cuộc có phải nữ nhi của ta không đó!
Bé Kỳ Yên Nhi: Má Mị người liền tự cầu nhiều phúc đi!
Lệnh Hồ Mị: Biểu tỷ*... Cứu mạng! Ta là biểu muội duy nhất của ngươi đó, là biểu muội thân ái duy nhất của ngươi đó a!
[chị họ ~ vì chương trước đã biết mẹ của hai người là chị em ruột mà]
Hồ Linh: Mị! Ngoan~~ Đau một cái là xong rồi.
"Mị ~~~~" Thanh âm mềm nhũn của Kỳ Uyển Ca truyền tới~~
"Được! Chị đồng ý!..." Nói xong biến ra một cái bình sứ nhỏ, cầm đoản kiếm lên lấy ra một giọt huyết tinh ở nơi mi tâm của mình! Nà ní, đau quá! Lấy xong đưa bình sứ cho Kỳ Uyền Ca.
"Mị.. Thật ngoan~~" Kỳ Uyển Ca sờ sờ lỗ tai của Lệnh Hồ Mị, lỗ tai của Mị thật mềm mịn \(≧▽≦)/
"Đây là huyết tinh của Mị, tôi nghĩ có thể còn dễ dùng hơn của tiểu Yên. Hai người tu phục tu vi sau đó hãy rời đi đi." Kỳ Uyển Ca đưa huyết tinh của hồ cho Mặc Quân. Mặc Quân nhìn bình sứ trong tay Kỳ Uyển Ca không biết nên cầm hay không. Tuy đây là thứ nàng mong muốn đó? Nhưng mà....
"Tại sao giúp bọn ta?" Mặc Quân vẫn không nhịn được hỏi một câu.
"Chớ cô phụ người bên cạnh cô. Cũng không định giúp cô, nhưng sau này cô khôi phục tu vi rồi sẽ không tìm bọn tôi gây phiền toái nữa, vậy mọi người đều tốt." Kỳ Uyển Ca mỉm cười nhét bình nhỏ trong tay vào tay Mặc Quân.
"Quân....." Lãnh Minh nôn nóng nhìn Mặc Quân.
"Chúng ta đi thôi, Lãnh Minh...." Mặc Quân nhìn Lãnh Minh một cái, nhìn con tiểu xà vẫn luôn quấn lấy nàng mà lộ ra nụ cười nhàn nhạt, vươn tay tỏ ý để Lãnh Minh đỡ mình dậy. Hai người dìu nhau đi về hướng xa xa.
"Lãnh Minh, ta có từng nói nàng rất phiêu lương chưa."
"A?.."
"Không phải là ta đã nói nếu sau này ta khôi phục tu vi thì sẽ rời đi?"
"Ân...." Quân đang muốn rời đi sao?
"Minh, theo ta cùng đi đi." Cùng ta đi đi, sau này sẽ không rời khỏi nàng, sẽ không nhìn không rõ cảm tình của mình.
"A?... Quân....." Quân nói là cùng nhau...
"Quân.."
"Ân.."
"Ta yêu ngươi." Quân ta vẫn luôn yêu ngươi, từ ban đầu đã vậy....
"Ta cũng vậy....."
"Thật?"
"Thật...."
"Đừng nhìn nữa, họ đã đi rồi." Lệnh Hồ Mị kéo kéo tay Kỳ Uyển Ca, tựa như đang nói: em không nhìn chị! Mà đi nhìn người khác!
"Ừ.. Mị.. Họ thật hạnh phúc." Kỳ Uyển Ca nhìn Lệnh Hồ Mị mỉm cười nói.
"Ừ, chúng ta cũng rất hạnh phúc. Chúng ta còn muốn hạnh phúc hơn họ nữa, chúng ta còn có tiểu Yên."
"Nói tới, Mị chị với tiểu Yên là có chuyện gì? Các người...." Kỳ Uyển Ca nhìn nhìn Lệnh Hồ Mị lại nhìn nhìn bé Kỳ Yên Nhi, càng nhìn càng thấy giống!
"Tiểu Yên vốn là con của chị.. Chẳng qua là lúc trước không biết làm sao để nói với em. Uyển Ca em sẽ không tức giận chứ." Lệnh Hồ Mị cẩn trọng nhìn sắc mặt của Kỳ Uyển Ca, rất sợ Kỳ Uyển Ca không vui một cái sẽ không để ý tới mình.
"... A a..... Sẽ.... không...." Kỳ Uyển Ca cắn răng nghiến lợi nói, Lệnh Hồ Mị chị giỏi lắm! Cư nhiên dám gạt em lâu như vậy!
"Uyển Ca đau, đau, lỗ tai của chị! Em nói em sẽ không tức giận mà!" Kỳ Uyển Ca dùng sức nhéo lỗ tai Lệnh Hồ Mị. Bộ dạng hiện giờ của Lệnh Hồ Mị để nhéo lỗ tại vẫn thật thuận tiện đó, nhất định mỗi tối phải bảo chị ấy biến cho mình nhìn mới được.
"Mị~~~ Chị hứa với em một chuyện em sẽ không tức giận nữa."
Lệnh Hồ Mị chỉ lo lỗ tai của mình, hoàn toàn không cảm giác được một chân của mình đã bước đến bờ vực một cái hố sâu.
"Được.. được..