"Chuẩn bị xong rồi chứ? Uyển Ca." Lệnh Hồ Mị nắm chặt tay Kỳ Uyển Ca.
"Ừ....." Tuy nói có Lệnh Hồ Mị bên cạnh, nhưng sắp tới một nơi xa lạ, trong lòng Kỳ Uyển Ca vẫn có chút sợ.
"Nếu sợ thì nhắm mắt lại, coi như là ngủ một giấc, khi tới nơi chị sẽ gọi em." Tựa hồ cảm nhận được bất an trong lòng Kỳ Uyển Ca, Lệnh Hồ Mị nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm cho Kỳ Uyển Ca, tay che kín tầm mắt của cô.
"Vâng...." Kỳ Uyển Ca cảm giác được lo lắng của Lệnh Hồ Mị, trong lòng trái lại không sợ nữa.
"Vậy chúng ta lên đường." Tay trái ôm lấy bé Kỳ Yên Nhi, tay phải kéo Kỳ Uyển Ca tiến vào lòng ngực, trong miệng lẩm nhẩm niệm thần chú. Trong nháy mắt kết giới ngăn cách giữa yêu giới và nhân giới đã xuất hiện trước mắt đám người Lệnh Hồ Mị.
Nhảy vào kết giới đã đến yêu giới, chỉ một cái chớp mắt đã tới Hồ tộc. Lệnh Hồ Mị nhìn cửa lớn Hồ tộc nói với Kỳ Uyển Ca: "Uyển Ca, tới rồi nga."
Kỳ Uyển Ca nghe được tiếng của Lệnh Hồ Mị, chậm rãi mở mắt ra. Đập vào mắt là hai cột đá cực lớn, trên mỗi cột có khắc một con hồ chín đuôi vũ mị quấn quanh. Nơi giữa hai cột có hai chữ 'Hồ tộc' thật to ở trên bảng cổng, cho Kỳ Uyển Ca cảm giác đầu tiên là rất uy nghiêm, trang trọng.
Lệnh Hồ Mị thấy ý kinh hỉ trong mắt Kỳ Uyển Ca, trong tâm hơi có chút đắc ý, nghĩ tới nếu Uyển Ca nhìn thấy bên trong Hồ tộc sẽ không hoảng sợ chứ?
Mấy người mới vừa bước vào biên giới Hồ tộc đã nghe thấy thanh âm đinh tai nhức óc: "Cung nghênh Yêu vương điện hạ, Yêu hậu điện hạ, tiểu Công chúa điện hạ về tộc."
Một đám mỹ nữ thêm một đám hồ ly lớn bé ở trước mặt Lệnh Hồ Mị cùng Kỳ Uyển Ca đều cung đều kính hành lễ. Từ sau khi Lệnh Hồ Mị trở thành Yêu vương đã không cư ngụ trong Yêu điện mà sinh hoạt cùng đám người Lệnh Hồ Tích ở Hồ tộc. Đối với những tình cảnh này Lệnh Hồ Mị sớm đã thấy quái cũng không quái nữa, trái lại là Kỳ Uyển Ca bị dọa giật nảy.
Kỳ Uyển Ca là người hiện đại, tư tưởng người người bình đẳng đã thâm căn cố đế, phương thức sinh hoạt ở yêu giới khác quá xa với ở nhân giới. Hơn nữa quan trọng nhất chính là trước mặt cô nếu quỳ một đám người nói cô đại khái coi như đi cổ đại, nhưng trước mặt không chỉ quỳ một đám người, còn quỳ một đám hồ ly. Đáng sợ nhất là hồ ly còn biết nói. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý để tới Hồ tộc, nhưng lúc ở tình huống đối diện với mỹ nữ cùng với dã thú này, vẫn là có chút không biết làm sao.
Bé Kỳ Uyên Nhi lại không có mâu thuẫn như trong lòng Kỳ Uyển Ca vậy. Từ nhỏ sống ở nhân giới, bé Kỳ Yên Nhi chưa từng thấy qua yêu chân chính, lúc nhìn thấy đồng loại của mình, thật là có thể dùng 'hai mắt sáng lên' để hình dung, hận không thể ngay lập tức đi chơi cùng đám hồ ly kia.
Lệnh Hồ Mị quay đầu nhìn nhìn Kỳ Uyển Ca, mặc dù không nhìn thấy tâm tư của Kỳ Uyển Ca, nhưng vẫn có thể cảm giác được tựa hồ Kỳ Uyển Ca có chút không thích ứng, nghĩ nghĩ rồi nói với chúng yêu đang quỳ:
"Hôm nay ngô với thê nhi của ngô về tộc, vốn nên khánh chúc một phen. Nhưng hôm nay quả thực có chút gấp gáp, ngô quyết định cùng khánh chúc vào ngày đại hôn của ngô với Vương hậu. Các ngươi đều lui ra đi, ngô mang Vương hậu về là được rồi." Lệnh Hồ Mị nói xong lời sau cùng, Kỳ Uyển Ca quay đầu qua nhìn chăm chú nàng, phảng phất như là dùng ánh mắt hỏi: Chị nói kết hôn với em hồi nào? Sao em không biết?
"Tuân lệnh, Yêu vương điện hạ." Chúng yêu bên dưới trái lại không có vấn đề. Gần đây Hồ tộc rất lãnh thanh mà hồ ly thì hướng tới thích nhộn nhịp, họ chỉ mong nhân lúc đại hôn của Yêu vương thật náo nhiệt náo nhiệt lên thôi.
Đợi chúng yêu đi gần hết, Lệnh Hồ Mị mang bé Kỳ Yên Nhi cùng kỳ Uyển Ca đi tới nơi ở của nàng. Mới vừa đi tới trước cửa đã nghe trong cửa truyền ra các loại gào thét.
"A, tiểu Tích tiểu Tích ta sai rồi, ta sẽ không ngủ nữa đâu."
"Ngươi còn có mặt mũi đi nói, những lời này ngươi nói với ta biết bao lần rồi! Ngươi ngoài ngủ còn biết làm gì! Ngay cả chuyện hôm nay Đại tỷ mang Đại tẩu về ngươi cũng quên luôn."
"Ta.... Ta đây không phải là ngủ quên sao?"
"Ngươi ngươi! Lệnh Hồ Nhan!..."
Kỳ Uyển Ca ngẩng đầu nhìn qua tên trên bảng cửa 'Lệnh Hồ phủ'. Ừ, không sai là nhà của Mị, nói vậy hai người nọ chính là hai em gái của Mị rồi, thật đúng là hoạt bát đó.
Lệnh Hồ Mị nghe thanh âm hai người ở trong, không cần nghĩ cũng biết là Lệnh Hồ Tích với Lệnh Hồ Nhan rồi. Lệnh Hồ Mị nhìn Kỳ Uyển Ca ngựng ngùng cười một tiếng đẩy cửa đi vào, mới vào cửa thấy tình cảnh Lệnh Hồ Tích đuổi đánh Lệnh Hồ Nhan thì ho khan hai tiếng.
"Đại, Đại.... Đại tỷ.... cứu mạng!" Lệnh Hồ Nhan giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng mà chạy tới bên người Lệnh Hồ Mị, hít sâu một hơi mới phát hiện hai người bên cạnh Lệnh Hồ Mị đang nhìn nàng.
"Ặc, vị này chính là Tẩu tử rồi. Chào Tẩu tử, ta gọi Lệnh Hồ Nhan, trong nhà xếp hàng lão nhị, ngươi có thể gọi ta là tiểu Nhan." Lệnh Hồ Nhan hơi hơi đánh giá Kỳ Uyển Ca một lượt, trong lòng nghĩ nữ nhân tố nhã thoát trần này xác thực rất xứng với Đại tỷ.
Kỳ Uyển Ca nhìn cái người trước mặt có mấy phần giống Lệnh Hồ Mị, không giống Lệnh Hồ Mị biếng nhác vô lại mà là cô gái nhiều một chút lãnh thanh thờ ơ cười cười nói.
"Chị gọi là Kỳ Uyển Ca. Đây là tiểu Yên, em vẫn nên gọi chị là Uyển Ca đi."
"Vậy cũng không được! Tẩu tử chính là Tẩu tử!" Lệnh Hồ Nhan còn chưa lên tiếng, Lệnh Hồ Tích đã vội cướp lời.
"Hụ... hụ....." Lệnh Hồ Mị nhìn mấy người trước mắt, lão tỷ của các ngươi là ta còn ở đây đó, có thể đừng coi nhẹ ta được không, cái gì mà Tẩu tử! Mặc dù ta cũng cảm thấy xác thực nên gọi như vậy! Nhưng là Uyển Ca người ta sẽ xấu hổ a! Hai đứa bây làm sao thì làm!!
"Được rồi! Các ngươi mang tiểu Yên đi nhìn xung quanh đi, trước tiên ta với Uyển Ca đi thu dọn phòng, có chuyện gì chốc nữa lại nói."
"Hắc hắc, vậy chúng ta không nên trở ngại Đại tỷ với Tẩu tử nữa, đi thôi tiểu Yên, cô cô dẫn con ra ngoài chơi." Lệnh Hồ Tích nháy mắt với Lệnh Hồ Nhan, kéo tay tiểu Yên cùng Lệnh Hồ Nhan như một làn khói không thấy bóng dáng.
"Aiz? Các ngươi! Có ai như các ngươi nói Đại tỷ vậy không chứ?" Tuy là rất vui vẻ, nhưng vẫn muốn giả bộ ra vẻ cơ. Ha ha, thế giới hai người của Uyển Ca với ta! Tích nhi làm tốt lắm!
"Uyển Ca, chúng ta ở đây ít ngày. Nếu có gì không quen, em có thể nói với chị, chị tìm ngươi đổi cho." Lệnh Hồ Mị mang Kỳ