Trên thảo nguyên cỏ xanh thưa thớt, những điểm sáng khi thì xanh đậm khi thì tối đen kia đang không ngừng nhấp nháy, chiếu sáng khắp cả khu vực.
Cũng không biết qua bao lâu, ánh sáng xanh lục đang nhấp nháy ấy đột nhiên sáng ngời, sau đó chậm rãi mờ đi, toàn bộ khu vực lại khôi phục yên tĩnh.
Tế Huyết Linh Đằng hấp thu nhiều năng lượng hơn Yến Trục Quanh nhưng lại đột phá xong trước nàng một bước, không có chủ nhân chỉ huy trấn áp, Linh Đằng vặn vẹo trên không trung, một đầu chui vào trong cái hố còn lại sau khi Châm Diệp linh thực biến mất.
Yến Trục Quang bên này chỉ vừa mới chuyển hóa xong một tia năng lượng cuối cùng, sau đó bắt đầu củng cố tu vi của bản thân.
Chờ đến khi tất cả năng lượng đều ổn định, Yến Trục Quang đã thành công đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ.
Chỉ trong thời gian hai ba ngày, nàng đã từ Trúc Cơ sơ kỳ nhảy vọt lên hai cấp, đạt tới thực lực Trúc Cơ hậu kỳ, tốc độ thăng cấp như vậy, ở tu chân giới quả thực khiến cho người khác phải khiếp sợ.
Huống chi, tốc độ đột phá của nàng nhanh như vậy, thế nhưng cảnh giới lại không quá bất ổn, chờ đến khi nàng hoàn toàn củng cố xong tu vi, thậm chí chút bất ổn này cũng không còn, điều này sao có thể không khiến người ta kinh ngạc cho được?
Bản thân Yến Trục Quang lại không cảm thấy có vấn đề gì, đời này nàng vốn là bắt đầu tu hành thêm lần nữa, tốc độ tu hành mà còn giống với những người tu chân bình thường thì mới là chuyện lạ.
Nếu thật sự như vậy, chỉ sợ bản thân nàng sẽ phải thẹn đến muốn chui xuống đất.
Tiêu tốn mất mấy ngày củng cố tu vi, sau khi xác định đã cô đọng linh khí mới nhận được một cách vững chắc, Yến Trục Quang rốt cuộc mở mắt.
Trong mắt nàng hiện lên một đạo ánh sáng màu xanh, khí tức quanh người nàng quay cuồng vài giây, sau đó hoàn toàn ổn định lại.
Yến Trục Quang dán một tấm tịnh trần phù lên người, tẩy sạch tạp chất lúc nãy bài tiết ra.
Sau khi thân thể đã sạch sẽ thoải mái trở lại, nàng đứng dậy kéo giãn thân thể gân cốt, thậm chí còn đánh thêm một bộ quyền mà hệ thống cũng không biết là gì, trọng tố kinh mạch xong rồi mới khởi động thân thể.
“Chúc mừng ký chủ tu vi đại tiến!”
Hệ thống không ngừng rải hoa ở trong không gian, tuy rằng quá trình có vẻ rất đau đớn cũng rất đáng lo, nhưng thành quả lại vô cùng khả quan, tóm lại là một việc rất tốt.
“Ân.” Yến Trục Quang nhàn nhạt lên tiếng.
“Sau khi ký chủ tăng lên thực lực, ta cảm giác phạm vi tra xét của ta cũng đã được mở rộng thêm một chút, ký chủ có muốn ta tra xét tung tích của Đại sư tỷ thêm một lần nữa không?”
Yến Trục Quang nói: “Ngươi thử xem đi.”
Lần đột phá này của nàng tốn khá nhiều thời gian, cũng không biết Đại sư tỷ hiện giờ ở nơi nào, có tới tìm nàng hay không.
Nàng dừng lại ở mảnh thảo nguyên này lâu như vậy, dưới tình huống không xác định được vị trí của Đại sư tỷ, nếu tùy tiện đi tìm, rất có khả năng sẽ dẫn đến việc hai người các nàng không cẩn thận lỡ mất dịp gặp lại nhau.
Biện pháp an toàn nhất chính là ở lại đây đợi Đại sư tỷ đến.
Hơn nữa Châm Diệp linh thực lợi hại nhất nơi này cũng đã bị tiêu diệt, trong thời gian ngắn sẽ không có gì nguy hiểm, chờ ở chỗ này là một ý kiến hay.
Hệ thống trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên kích động nói, “Ký chủ ký chủ, tìm được rồi!”
“Ở nơi nào?”
“Hướng thủy vực”, hệ thống nói: “Vân giá của Đại sư tỷ đang bay về hướng này, đại khái khoảng nửa ngày nữa sẽ tới đây.”
Cưỡi vân giá...!Đại sư tỷ quả nhiên đã bị hạn chế tu vi.
Yến Trục Quang gật gật đầu, nàng quét mắt nhìn bốn phía một vòng, suy nghĩ rồi giơ một ngón tay lên, những lá cỏ còn sót lại trên quảng trường kia bay lên, đan chéo vào nhau trên không trung, tạo thành ký hiệu Phong Hoa Tiên Tông thật lớn.
Yến Trục Quang khiến cho nó trôi nổi trên không trung, chờ Đại sư tỷ tới gần, chỉ cần liếc mắt là có thể lập tức nhìn thấy nàng.
Làm xong những việc đó, Yến Trục Quang nhảy xuống khỏi quảng trường, đi hai ba bước đến chỗ mà lúc trước bản thể của Châm Diệp linh thực đứng, cũng chính là một cái hố to trong tòa cung điện kia.
“Ký chủ, ngươi đang xem cái gì?”
Yến Trục Quang xem xét cái hố thông đi các nơi kia: “Tế Huyết Linh Đằng còn chưa ra tới.”
Nó là bản mạng linh thực của ký chủ, ký chủ ngươi gọi nó trở về chẳng phải được rồi sao.
Nhưng mà hệ thống không nói ra, nó hỏi: “Linh Đằng kia đi làm gì vậy?”
Yến Trục Quang không đáp, một lát sau, nàng nói: “Tới đây!”
Vừa nói xong thì xuất hiện một đợt lay động sột soạt, một ít bùn đất khô cũng bắt đầu chấn động, ào ạt rơi xuống.
Không lâu sau đó, bên trong hố to phía dưới, một thứ gì đó màu xanh lục xuất hiện trong tầm nhìn, dây đằng cao bằng một người kia vặn vẹo thành một đống, tựa hồ đang lôi kéo thứ gì đến.
Dây đằng xanh thẫm đột nhiên nhảy lên, chạy ra khỏi hố đất, ngay khi nó ra tới, mặt sau còn có một thứ thật dài bị nó kéo theo, đang không ngừng giãy giụa muốn thoát khỏi sự trói buộc của nó.
Chỉ là dây đằng sau khi hấp thu lực lượng của Châm Diệp linh thực đã mạnh hơn rất nhiều, cho dù nó chỉ dùng một đoạn nho nhỏ cũng không phải dễ dàng thoát ra được.
Tế Huyết Linh Đằng kéo thứ kia ra ngoài, nó còn rất thông minh, thế nhưng lại duỗi nhánh dây đằng đến quảng trường.
Yến Trục Quang theo sát phía sau nó, trong khoảnh khắc Tế Huyết Linh Đằng vừa thả thứ kia ra, lá cỏ còn sót lại trên quảng trường tập hợp lại chỗ này từ bốn phương tám hướng, chặt chẽ cuốn lấy thứ đó.
Dây đằng màu xanh thẫm hưng phấn xoay vài vòng trên không trung, sau đó bay trở về bên cạnh Yến Trục Quang, Tế Huyết Linh Đằng run run thân mình, thu nhỏ lại chỉ còn dài bằng hai ngón tay, quấn quanh cổ tay nàng, tự co lại thành một cái vòng tay trong suốt với lá cây bên trên.
Yến Trục Quang sờ sờ lá nhỏ mới mọc ra kia, đi đến trước mặt thứ dù bị lá cỏ trói lại nhưng vẫn còn chưa từ bỏ ý định trốn thoát.
Hệ thống than nhẹ một tiếng, "Nấu đậu đun cành đậu, đậu ở trong nồi khóc*" nga.
(*Hai câu trong “Thất bộ thi” do thi nhân Tào Thực thời Tam Quốc sáng tác.
Ông mượn hình ảnh dùng cành đậu để nấu hạt đậu nhằm ám chỉ việc anh em tương tàn.)
Thứ bị Tế Huyết Linh Đằng kéo ra kia chính là một cái rễ cây của Châm Diệp linh thực.
Châm Diệp linh thực cũng khá thông minh, vào thời điểm nguy hiểm nhất còn biết bỏ tướng giữ xe*, từ bỏ phần lớn bản thể để giữ lại một con đường sống cho chính mình.
(*Bỏ tướng giữ xe: gốc là bỏ xe giữ tướng, một nước đi trong cờ tướng)
Chỉ tiếc, đoạn rễ cây này vẫn không thể tránh khỏi sự tra xét của Tế Huyết Linh Đằng, cho dù đã lén lút trốn ra rồi nhưng vẫn bị bắt lại.
Tế Huyết Linh Đằng nuốt nguyên cây Châm Diệp linh thực, lực lượng trong cơ thể tạm thời đạt tới bão hòa, nhưng vật nhỏ tham lam này vẫn không muốn buông tha đoạn rễ cây màu mỡ còn sót lại, bướng bỉnh cố chấp kéo về, muốn Yến Trục Quang giữ giùm đồ ăn cho nó.
Yến Trục Quang đương nhiên là nhận lấy hết, trực tiếp ném cả đoạn rễ cây còn đang bị lá cỏ bao lại kia vào trong ba