Vân Mật Tuyết nhớ đến khí tức kỳ quái mà nàng phát hiện trong khe suối kia, nàng nói cho Yến Trục Quang.
“Nói cách khác, nếu Đại sư tỷ cảm nhận được cổ khí tức đó được lưu lại từ chưởng môn tiền nhiệm, vậy rất có khả năng chưởng môn tiền nhiệm từng vào bí cảnh này.”
“Có thể xác định tấm lụa bố được đánh dấu những ký hiệu này là do chưởng môn tiền nhiệm để lại sao?”
Tuy rằng lúc trước phỏng đoán pháp thuật che giấu trên tấm lụa bố là do chưởng môn tiền nhiệm làm, nhưng cũng chỉ là phỏng đoán.
Nếu thật có thể tìm được chứng cứ chưởng môn tiền nhiệm đã tiến vào bí cảnh, không chừng có thể xác định là hắn.
Vân Mật Tuyết nói: “Linh thức của ta bị hạn chế, cũng không chắc chắn khí tức mà ta cảm nhận được có chính xác hay không.”
“Ta tin tưởng Đại sư tỷ”, trong ánh mắt Yến Trục Quang là sự tin tưởng tuyệt đối vào Vân Mật Tuyết, “Bây giờ chúng ta đến nơi Đại sư tỷ phát hiện khí tức đó xem thử đi.”
Đối với sự tín nhiệm của Yến Trục Quang, Vân Mật Tuyết cảm thấy an ủi trong lòng, nàng nhẹ nhàng đáp: “Được.”
Vân Mật Tuyết tuy rằng bị hạn chế tu vi đến Kim Đan hậu kỳ, nhưng dùng thuật cưỡi mây để mang theo hai người vẫn dễ như trở bàn tay.
Vân Mật Tuyết vẫn cùng Yến Trục Quang ngồi chung một đám mây trắng, bay về hướng núi non trùng điệp.
Đi cùng Đại sư tỷ, Yến Trục Quang cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cho dù Đại sư tỷ bị hạn chế tu vi, nhưng thực lực vẫn cao nhất trong tòa bí cảnh này, mấy con yêu thú muốn công kích các nàng còn chưa tới gần, đã bị Vân Mật Tuyết đánh chạy từ rất xa.
Lần này có điểm đến chính xác, hai người không tốn bao nhiêu thời gian đã đến ngọn núi trùng trùng điệp điệp kia, cũng mau chóng tìm được khe suối mà Vân Mật Tuyết cảm nhận được khí tức quen thuộc.
Hai người đáp xuống mặt đất, đứng dưới một mảnh bóng râm.
Cây cối sinh trưởng trong khe suối này rất cao lớn, gần như che trời, chỉ có vài tia sáng lọt vào, ngẩng đầu nhìn lên, những điểm sáng nho nhỏ bên trong tán cây dày đặc đó thật giống những ngôi sao mỏng manh trên bầu trời đêm.
Vân Mật Tuyết lấy ra một viên dạ minh châu để chiếu sáng hoàn cảnh xung quanh, “Sau khi đến gần nơi này thì lại không cảm thấy được cổ khí tức kia đâu nữa.”
Mới vừa rồi hai người ở trên bầu trời, lại mơ hồ nhận thấy được cổ khí tức kỳ lạ đó, nếu lúc này ngay cả Yến Trục Quang cũng cảm thấy được, đương nhiên không phải ảo giác.
Hai người đại khái xác định sơ qua hướng mà cổ khí tức kia phát ra, hạ đám mây xuống, không nghĩ tới sau khi xuống đất, cổ khí tức kia ngược lại hoàn toàn biến mất.
Yến Trục Quang bảo hệ thống tra xét tình huống xung quanh, nói với Vân Mật Tuyết: “Hẳn là ở gần đây, chúng ta đi dạo xung quanh, tìm một chút thử xem.”
Hiệu suất hệ thống tra xét mục tiêu trong phạm vi gần vẫn là thực mau, nó nói với Yến Trục Quang: “Ký chủ, cổ khí tức kia ở cách các ngươi khoảng ba mươi trượng* về hướng Đông Nam.”
(*30 trượng = 120 mét)
Yến Trục Quang đổi hướng điều tra của hai người về hướng mà hệ thống nói, quả nhiên không bao lâu, hai người nhanh chóng phát hiện một khe đất nằm ở hướng Đông Nam cách đó không xa.
Kỳ lạ chính là, nơi này thập phần tối tăm, mà bên trong khe đất kia, ngược lại hơi hơi lộ ra một ít ánh sáng, có điều rất mỏng manh, nếu không đến gần, dù cho nó nằm trong không gian tối tăm cũng không thể phát hiện ra được.
Khe đất không lớn, vừa đủ để một người đi xuống.
Vân Mật Tuyết thấy bốn phía không có nguy hiểm mới nói với Yến Trục Quang: “Ta đi xuống trước để dò đường, Trục Quang theo sau.”
Trên bản đồ nhỏ không có điểm đỏ, ít nhất là ngoài khe đất, khu vực nhỏ này không có kẻ địch.
Còn bên dưới, chỉ cần cảnh giác một chút, với thực lực của Đại sư tỷ hẳn là sẽ không gặp phải việc gì, Yến Trục Quang không phản đối: “Đại sư tỷ cẩn thận chút.”
Vân Mật Tuyết nhảy xuống trước, thân hình uyển chuyển nhẹ nhàng như trang giấy, một lát sau, nàng ở dưới gọi: “Trục Quang, xuống đây đi.”
Yến Trục Quang nhanh chóng nhảy xuống.
Không gian bên dưới khe đất cũng không sâu lắm, ít nhất không sâu bằng hố đất bên ngoài bí cảnh, không bao lâu, Yến Trục Quang rơi xuống trên mặt đất, Vân Mật Tuyết đỡ nàng một chút, giúp nàng đứng vững.
Trong không gian yên tĩnh dưới khe đất, ngoài tiếng hít thở của hai người còn đột nhiên vang lên tiếng giọt nước rơi xuống, sạch sẽ mà thanh thúy.
Yến Trục Quang bắt đầu xem xét bên trong khe đất.
Nơi này thế nhưng là một hang động bằng đá.
Hang động rất lớn, ước chừng lớn cỡ cung điện ở chỗ Châm Diệp linh thực, chung quanh là từng cụm tinh thể đá trong suốt sáng lấp lánh, giống như lạc vào một tòa cung điện bằng thủy tinh.
Ánh sáng chiếu rọi toàn bộ hang động dưới nền đất, chính là được phát ra từ những tinh thể đá trong suốt đủ loại màu sắc này, cho dù vầng sáng thực mỏng manh, nhưng cũng đủ để thấy rõ bộ dáng bên trong hang động.
Vân Mật Tuyết lại lấy viên minh châu kia ra, không gian trong khe đất bỗng nhiên bừng sáng, dưới sự phản xạ của vô số tinh thể đá, toàn bộ thạch động sáng lên như ban ngày.
Đáy động có từng cụm măng đá, kéo dài hướng về phía trước, cao thấp không đồng đều, trên trần động, đối diện với những măng đá này là những cụm thạch nhũ.
Trên đỉnh của cụm thạch nhũ lớn nhất ở trung tâm hang động, dường như còn "treo" một giọt nước trong suốt tỏa sáng ra bốn phía, lơ lửng chưa rơi, vừa nhìn đã cảm thấy không giống phàm vật.
Trên đỉnh của măng đá bên dưới thạch nhũ là một vũng chất lỏng trong suốt nho nhỏ, hình như còn tỏa ra ánh sáng ngũ sắc.
Tiếng nước mà Yến Trục Quang nghe được, chính là từ nơi đó phát ra.
Nhưng thứ hấp dẫn người nhất lại không phải thạch nhũ và măng đá kia, mà là một đóa hoa xinh đẹp tản ra ánh sáng ngũ sắc sinh trưởng ở trong vũng nước trong suốt.
Đóa hoa bất quá chỉ lớn bằng bàn tay, cánh hoa trong suốt, có thể nhìn thấy từng sợi gân trên cánh, nơi nhụy hoa có ba viên hạt giống no đủ, ôn nhuận như ngọc, cả đóa hoa như một tuyệt tác của thiên nhiên, đẹp đến không thể tưởng tượng.
Yến Trục Quang lẩm bẩm: “Thiên Tâm Ngũ Hoa Liên...”
“Trục Quang cũng biết hoa này sao?”
Vân Mật Tuyết nhìn đóa hoa kỳ lạ kia, trong mắt tràn đầy thưởng thức, thật không có ý nghĩ khác.
Nàng chỉ là cảm khái dị bảo trong truyền thuyết này, quả nhiên tinh mỹ tuyệt luân như lời đồn.
Yến Trục Quang nói: “Một trong mười dị bảo tiếng tăm lừng lẫy, ta cũng từng nghe nói qua.”
Thiên Tâm Ngũ Hoa Liên cũng không phải bảo bối có ở thế giới trước kia của Yến Trục Quang.
Biết đến sự tồn tại của nó đều là do nàng đọc được trong một quyển sách dị chí ở Tàng Thư Các của Phong Hoa Tiên Tông, nội dung của sách là về “Thập đại dị bảo” mà nàng nói trước đó.
Thập đại dị bảo này hẳn là do tác giả tự nghĩ ra.
Thiên Tâm Ngũ Hoa Liên chính là một loại kỳ hoa dị thảo trong số đó, tựa như Sóc Băng Phi Tuyết, ở trong mắt Yến Trục Quang đều là những thứ cực kỳ khó tin.
Công hiệu của Thiên Tâm Ngũ Hoa Liên quá nghịch thiên, nghịch thiên đến mức như nó là thứ không thể xuất hiện ở tu chân giới.
Nếu phân loại ra, trong thế giới trước đây của Yến Trục Quang, loại dị bảo này chỉ sợ ít nhất cũng được xếp vào hàng Tiên phẩm, sinh trưởng ở trên Tiên giới mới đúng.
Ngũ Hoa, ý chỉ Ngũ Hoa Thủy Tinh, mà Thiên Tâm mới là