Editor: An user86844642
Beta: Cutimap
- --
Thân Đồ Sam suy tư một lát, do dự mở miệng: "Không đúng nha, hôn môi vì sao sẽ bị đau miệng? Nếu không chúng ta thử lại?"
"......! Thôi đừng, anh nghỉ ngơi một chút có lẽ sẽ tốt hơn." Quý Thính vô ngữ cự tuyệt, vì phòng ngừa anh lại loạn hôn, cô nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống, "Đi ăn cơm đi, em đói bụng."
"Ừm, vậy đi thôi." Thân Đồ Sam vừa nghe cô đói bụng, lập tức đem chuyện vừa rồi quên sạch sẽ.
Quý Thính nhẹ nhàng thở ra, chủ động vươn tay về phía anh, Thân Đồ Sam vui mừng bắt lấy, ý cười cơ hồ muốn tràn ra từ khóe mắt.
Quý Thính dở khóc dở cười: "Cao hứng như vậy sao?"
"Đúng vậy, siêu cao hứng." Thân Đồ Sam nói, nắm tay cô đi ra ngoài, cùng nhau đi đến bàn ăn ngồi xuống.
Bởi vì Quý Thính ngày hôm qua giả bệnh lừa mọi người, buổi sáng hôm nay phòng bếp làm là món cháo trắng kèm rau xào, Quý Thính ngày hôm qua đã ăn cháo hiện giờ tức khắc hết muốn ăn, liếc nhìn Thân Đồ Sam một cái rồi do dự có nên lừa anh mang mình đi ăn bánh bao nhỏ hay không.
Kết quả còn không chưa nghĩ xong, Thân Đồ Sam đã mở miệng trước: "Lại là cháo, ngày hôm qua dạ dày em không thoải mái sao?"
"......!Không có, ăn đi." Lúc trước cũng đã lừa gạt Thân Đồ Sam một lần, lúc này không nên lừa gạt nữa, dù sao cũng chỉ là một bữa cơm.
Quý Thính nói, thuận tay lột cho anh quả trứng gà.
Thân Đồ Sam cầm trứng gà cảm động nhìn Quý Thính, sau một lúc trịnh trọng lấy ra một tờ khăn giấy, đặt trứng gà lên trên.
Mí mắt Quý Thính nhảy một chút: "Anh muốn làm gì?"
"Em lần đầu lột trứng gà cho anh, anh muốn giữ lại nó." Thân Đồ Sam nghiêm trang trả lời.
Quý Thính: "......!Anh ăn cho em, không cho lãng phí đồ ăn."
Thân Đồ Sam không muốn, nhưng bị Quý Thính nhìn chằm chằm một hồi đành thỏa hiệp, không quá tình nguyện phải từ bỏ ý định gói trứng giữ lại mà ăn từng miếng từng miếng cho hết.
Quý Thính lúc này mới không làm phiền anh nữa, buồn cười mở miệng: " Nếu thích, mỗi ngày em đều lột cho anh."
"Lột cái gì?" Thanh âm trở nên trầm ổn.
Quý Thính chớp mắt một chút: "Lột trứng gà......!Các anh thường xuyên thay đổi như vậy, em như thế nào cũng cảm thấy thật không quá thích hợp?"
"Có thể là mới vừa xác định quan hệ, tất cả đều muốn ở cùng với em." Thân Đồ Dực rũ mắt nhìn về phía trứng gà để giữa bàn, trầm ngâm một chút, sau đó đưa cho cô một quả.
Quý Thính không thể hiểu được nhìn lên, không duỗi tay ra tiếp: "Làm gì? Em đã ăn qua một quả."
"Anh cũng muốn."
"......" Thôi kệ đi.
Nếu là mấy người kia, Quý Thính có lẽ đã cự tuyệt thẳng thừng, nhưng đối với Thân Đồ Dực, quan hệ thật là không gần đến như mấy người kia, tuy rằng hai người đã là quan hệ người yêu, nhưng khi đối mặt với anh, Quý Thính vẫn nhịn không được cảm thấy câu nệ.
Một quả trứng gà tròn vo được lột ra, Quý Thính đặt vào chén anh, Thân Đồ Dực liếc nhìn cô một cái, từng ngụm từng ngụm ăn hết cái trứng.
Quý Thính nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục ăn cơm, Thân Đồ Dực từ đầu tới đuôi không quấy rầy Quý Thính, nhưng lúc cơm nước xong anh liền vươn tay ra: "Đi ra ngoài dạo một chút đi."
"Đi đâu?" Quý Thính ăn no chỉ muốn nằm.
"Ngày hôm qua không phải ghen tị với Dư Điềm có thể đi hái dâu tây dại sao? Anh bây giờ mang em đi hái."
"......" Nói tóm lại là ngày hôm qua đã nhận ra, vậy còn giả vờ cái gì mà giả vờ!
Quý Thính yên lặng đối diện với Thân Đồ Dực một lát, đột nhiên cảm thấy đi ra ngoài dạo một chút cũng khá tốt, vì thế cô dứt khoát đứng lên: "Đi thôi."
Ánh mắt Thân Đồ Dực dừng ở bàn tay đang ở trong không trung, không tán đồng nhíu mày.
Quý Thính cũng chú ý tới, khóe miệng hơi hơi xả một chút: "Anh không phải không thích tứ chi tiếp xúc với người khác sao?"
"Muốn anh chứng minh cho thấy em và người khác có cái gì không giống nhau sao?" Ánh mắt Thân Đồ Dực nặng nề nhìn về phía Quý Thính.
Trong lòng chợt rùng mình, Quý Thính một chút cũng không muốn biết phương thức anh chứng minh là cái gì, vì thế ngoan ngoãn nghe lời nắm lấy tay anh.
Lúc tay mình đã nằm gọn trong tay anh, Quý Thính đột nhiên trở nên kiên định: "Dâu tây dại ở đâu? Chúng ta có cần chuẩn bị một chút không?"
"Đi đổi đôi giày thoải mái, anh ở dưới lầu chờ em." Thân Đồ Dực nói xong, nhìn thấy trán cô nhăn lại, anh duỗi tay nhẹ nhàng sờ một chút.
Quý Thính theo bản năng muốn trốn, nhưng nghĩ đến quan hệ hiện tại của hai người đành phải cố gắng nhịn xuống.
Phản ứng rất nhỏ của cô không tránh thoát được đôi mắt của Thân Đồ Dực, anh nhăn mày lại, bình tĩnh thu tay trở về.
"Anh chờ em một chút, em thật mau sẽ quay lại." Quý Thính nói xong liền đi lên lầu, Thân Đồ Dực nhìn theo bóng dáng Quý Thính cho đến khi biến mất, lúc này mới rũ mắt nhìn về phía đầu ngón tay của mình.
Vừa rồi đụng vào trán, mà tựa hồ cô ấy không thích gì mấy.
Cô ấy đối với bọn Tiểu Tự khẳng định không phải như vậy, bao nhiêu lần thay đổi nhân cách, đều có thể gặp được cô cùng người khác không hề có chướng ngại gì mà thật thân mật, nhưng đối mặt với anh lại luôn câu nệ.
Có thể là bởi vì cô ấy thích chính là Thân Đồ Xuyên, mà mình chỉ là Thân Đồ Dực.
Quý Thính không biết mình phản xạ có điều kiện né đi một chút lại làm Thân Đồ Dực có ít nhiều tâm tư như vậy, cô nhanh chóng lên lầu thay đôi giày thể thao, chạy xuống nhà, rất mau đã trở về tới bên người anh: "Em chuẩn bị tốt rồi, xuất phát đi."
"Đi đâu?" Anh lười biếng hỏi, ngón tay vươn ra câu lấy cái hoodie trên áo Quý Thính.
Quý Thính dừng một chút, đau đầu nhìn anh: "Em hỏi lại một lần, các anh thường xuyên thay đổi như vậy, thật sự không có vấn đề gì sao?"
"Hẳn là không có vấn đề gì đi," Thân Đồ Nhĩ ngáp một cái, cúi người gác cằm ở trên đầu cô, "Vừa rồi là anh cả đi, hai người tính toán đi đâu?"
"Lên núi hái dâu tây dại......!Anh đứng thẳng lên cho em đi, đầu sao mà lại nặng thế." Quý Thính bất mãn bị người cao như thế áp chế xuống.
Thân Đồ Nhĩ nhắm mắt lại khẽ cười một tiếng: "Anh chính là muốn như vậy dựa vào em, không được sao?"
"Không được, đứng lên." Quý Thính duỗi tay đẩy anh đi, đẩy hai lần không đẩy nổi, cũng nhịn không được nở nụ cười.
Thân Đồ Nhĩ lúc này mới đứng thẳng thân lên, nhìn chằm chằm Quý Thính một lát, đột nhiên nói: "Tốt với anh một chút không được sao cô giáo Quý, vừa rồi lão tam khoe em lột trứng gà, hiện tại em lại muốn cùng anh cả đi hẹn hò, anh chỉ là muốn dựa gần em cũng không được sao?"
Tuy rằng giọng anh giống như thường ngày, nhưng Quý Thính vẫn nhạy bén nghe được một tia ủy khuất.
Trong lòng cô phảng phất bị cây kim nhỏ đâm một chút, tuy rằng không đau, nhưng lại là tê tê nhức nhức, nói không nên lời đó là tư vị gì.
"Em nào bỏ được đối với anh không tốt........Được, anh dựa vào em đi, muốn dựa bao lâu đều được, thật là làm người ta không có biện pháp nào." Quý Thính vừa nói vừa cầm tay anh, để anh ôm lấy cánh tay mình, trên mặt dần dần nóng lên.
Đáy mắt Thân Đồ Nhĩ hiện lên một tia ý cười, thực mau ý cười giấu đi, càng ra vẻ ủy khuất nhìn cô: "Em không cần miễn cưỡng, anh biết anh không quan trọng bằng bọn Tiểu Tự, là anh không nên yêu cầu."
"......!Anh đủ rồi nha, diễn nghiện rồi có phải hay không, nghĩ muốn cái gì nói thẳng là được, em có thể phối hợp khẳng định phối hợp, không cho lại giả vờ đáng thương." Quý Thính nói, nắm lấy miệng anh, người đàn ông anh tuấn lập tức biến thành con vịt mếu máo.
Thân Đồ Nhĩ lại khống chế không được nở nụ cười: "Em làm sao thấy được?"
"Bởi vì em quá hiểu biết anh." Quý Thính hừ nhẹ một tiếng, do dự một chút lại ôm lấy eo Thân Đồ Nhĩ.
Thân Đồ Nhĩ bị cô chủ động mà hoảng sợ, hai cái cánh tay đều không tự chủ được nâng lên, giơ đến giữa không trung, tư thế lại đột nhiên cứng đờ.
"Em thích anh nhất, đừng ghen." Quý Thính nhỏ giọng nói.
Ánh mắt Thân Đồ Nhĩ nhu hòa xuống: "Không phải nói, đều là diễn sao?"
"Vậy thì thế nào, em còn không thể nói hai câu dễ nghe dỗ anh?" Người này một bộ dáng phong lưu, cố tình tâm tư lại thật tỉ mỉ, cô như thế nào lại nghe không hiểu, lời nói đùa kia đều giấu đi một tia ủy khuất.
Thân Đồ Nhĩ dừng một chút, cười rồi ôm lấy cô: "Cô giáo Quý, anh thật là càng ngày càng thích em."
"Mấy lời này của anh, em nghe đến phát chán, còn câu khác sao?" Quý Thính rời khỏi lòng ngực anh.
Thân Đồ Nhĩ suy tư một chút, cười khẽ: "Trước tiên em lột quả trứng gà cho anh, anh sẽ nói câu khác với em."
"......! Còn ăn sao?" Quý Thính vẻ mặt vô ngữ, nhưng nhìn đến biểu tình kiên định kia, cô thở dài một tiếng đi phòng bếp cầm quả trứng gà, khi muốn lột lại nghĩ nghĩ, bỏ thêm một cái vào trong túi.
Chờ cô đem trứng gà đưa cho Thân Đồ Nhĩ, anh ăn xong, cuối cùng cũng thỏa mãn: "Cô giáo Quý thật tốt quá, quả thực làm người muốn lập tức ẵm lên giường sinh con."
"......!Anh vẫn là đừng nói chuyện." Đáng lẽ không nên lột trứng gà cho anh ấy!
Thân Đồ Nhĩ khẽ cười một tiếng thay đổi đề tài: "Quần áo em cũng đổi rồi, không ra khỏi cửa quá đáng tiếc, nhưng mà anh không muốn đi hái dâu tây dại, mang em đi hẹn hò đi."
"Hẹn hò cái gì?" Quý Thính mới vừa hỏi xong, đã bị anh nắm đi ra ngoài.
Thanh âm Thân Đồ Nhĩ tràn đầy sung sướng: "Mang em đi hóng gió."
"Trước nói rõ, không cho đi thi đấu, ngay cả muốn đua cũng không cho chọn loại đua xe nguy hiểm không chính quy như vậy." Quý Thính biết anh thích xe máy, cô không muốn hoàn toàn cản trở yêu thích của anh, nhưng cũng không muốn anh mỗi lần đều là cả người bị thương.
Thân Đồ Nhĩ mang cô đến gara, cầm nón bảo hiểm mang lên giúp cô, vừa mang vừa mở miệng: "Sẽ không, trước kia thích nguy hiểm, hiện tại càng thích cô giáo Quý, cho nên vì cô giáo Quý, sẽ không lại làm chính mình lâm vào nguy hiểm."
......!Lời âu yếm của người đàn ông này thật là đáng chết mê người!
Đội nón bảo hiểm xong, Thân Đồ Nhĩ chân dài leo lên xe máy, thanh âm nghẹn trong mũ bảo hiểm truyền đến: "Cô giáo Quý, lên xe."
Quý Thính cười ngồi trên xe, cho rằng anh sẽ lỗ mãng giống lúc trước, không đợi cô ngồi xong liền chạy đi, vì thế vừa ngồi xuống lập tức ôm chặt lấy eo anh, kết quả cả người cả xe đều không động đậy gì.
"Ngồi xong chưa cô giáo Quý? Ôm lấy eo anh, như vậy tương đối an toàn." Thân Đồ Nhĩ kiên nhẫn dặn dò.
"......" Thì ra lúc trước không phải không biết săn sóc, chỉ là không thích cô như vậy, cho nên không rảnh lo mà thôi.
Quý Thính vừa bực mình vừa buồn cười ôm lấy anh, ở phía sau cảm thấy thật ngọt ngào.
Xe máy chạy như bay trên đường, hai bên phong cảnh như bị gió thổi bay, xẹt qua khóe mắt.
Thân Đồ Nhĩ chở Quý Thính, tuy rằng tốc độ vẫn hơi nhanh, nhưng chạy thật bình ổn, Quý Thính cũng bởi vì thế cảm nhận được lạc thú xe chạy nhanh.
Hai người một đường chạy qua ruộng đồng, bờ sông, cuối cùng đến một chỗ công viên thì dừng lại.
Thân Đồ Nhĩ nắm tay cô, chậm rì rì ở công viên tản bộ, chỉ là vẫn luôn nhịn không được ngáp liên tục.
"Đêm qua anh không ngủ sao?" Quý Thính ngưng mi.
Thân Đồ Nhĩ khẽ lắc đầu: "Không biết, đêm qua là em ba, em ấy hẳn là không nghỉ ngơi được tốt."
"Đợi chút tìm một chỗ ngủ một giấc đi, trạng thái hiện tại của anh nhìn thật quá không được." Quý Thính vẻ mặt lo lắng, có điểm hối hận để anh chạy xe máy, anh mệt thành như vậy mà vừa rồi còn chạy đến nhanh như thế, thật là đủ nguy hiểm.
Thân Đồ Nhĩ mí mắt nặng nề: "Nhưng mà anh muốn hẹn hò."
"Đều mệt thành như vậy, đi vào trong mộng mà hẹn đi." Quý Thính vô ngữ.
Thân Đồ Nhĩ dừng một chút, vẻ mặt nghiêm túc: "Em xác định? Nói rõ trước, trong mộng của anh, em đều là chưa bao giờ mặc quần áo."
"......" Cô thật không nên phản ứng anh!
Thân Đồ Nhĩ cười cười, sợ thật sự chọc giận Quý Thính, vì thế ngoan ngoãn đáp ứng nghỉ ngơi một chút.
Hai người tìm một chỗ ghế dài bị bóng cây che khuất, Quý Thính đến ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, vỗ nhẹ nhẹ một chút vào đùi mình: "Lại đây đi, ngủ một chút."
"Được." Thân Đồ Nhĩ nói, thuận theo gối đầu lên trên đùi cô, tuy rằng giường này thật sự là không thoải mái, nhưng bởi vì gối đầu quá mềm, anh thực mau đã ngủ rồi.
Quý Thính nhìn nhan sắc trầm tĩnh khi ngủ của anh, trong lòng ẩn ẩn bất an, cô cảm thấy hôm nay anh buồn ngủ như vậy có điểm không đúng lắm, lúc trước anh không phải không thức cả đêm, nhưng cũng chưa từng thấy bị mệt mỏi đến như thế này.
Anh gối chân cô ngủ hồi lâu, mãi cho đến khi có cảm giác đói bụng, mới chậm rãi mở to mắt: "Thính Thính......"
"Tiểu Tự, tỉnh rồi." Quý Thính thấy tần suất bọn họ thay đổi như vậy đã quen, thấy anh tỉnh liền kêu anh ngồi lên, còn chính mình đấm đấm đôi chân tê dại.
Thân Đồ Tự xoa xoa đôi mắt, thanh tỉnh rồi mới mở miệng: "Đói bụng, hiện tại là mấy giờ?"
"Vừa lúc là giữa trưa, bên cạnh đây có trung tâm mua sắm, chúng ta đi ăn cơm đi." Quý Thính ôn nhu nói, thấy anh gật đầu, lại hỏi, "Anh muốn ăn cái gì?"
Thân Đồ Tự dừng một chút: "Trứng luộc."
"......"
"Chính là kiểu em tự tay lột." Anh lại cường điệu một câu.
"......" Cô lần sau nhất định phải giáo huấn Thân Đồ Sam miệng rộng kia mới được.
Cuối cùng Thân Đồ Tự như nguyện ăn được trứng luộc, tâm tình cũng tốt lên, hai người còn cùng nhau đến rạp chiếu phim ở lầu bốn của trung tâm thương mại xem phim, trong quá trình xem Thân Đồ Tự không nhịn được, giống như ăn trộm hôn hôn lên khóe môi cô.
Quý Thính liếc mắt nhìn anh một cái, nhân lúc người khác không chú ý lại hôn trở lại, Thân Đồ Tự mặt bạo hồng, khóe môi lại dương cao, phi thường thỏa mãn, tràn ngập vui mừng khi làm chuyện vụng trộm này với Quý Thính.
Nhưng vui sướng không duy trì bao lâu, anh lại ngủ thiếp đi, Quý Thính nhìn bộ dáng anh ngủ say, trong lòng thở dài một tiếng.
Lại lần nữa tỉnh lại chính là Thân Đồ Dực, Quý Thính tìm được người có thể thương lượng, vội vàng đem chuyện này nói cho anh.
Thân Đồ Dực nghe xong mày thẳng nhăn, cuối cùng cùng Quý Thính đi bệnh viện.
Kết quả kiểm tra không có bất luận cái gì dị thường, Thân Đồ Dực hơi hơi thả lỏng: "Có thể là ngày hôm qua quá mệt mỏi, anh hôm nay để cho bọn họ ra sớm, ban đêm anh ngủ, nghỉ ngơi một đêm cho tốt thì tốt rồi."
"......!Vậy trước như vậy đi." Quý Thính kỳ thật muốn anh đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng nghĩ tới chuyện anh bài xích bác sĩ tâm lý, cuối cùng cô cũng không nói gì thêm, quyết định lại chờ đến đêm nhìn xem.
Hai người cuối cùng vẫn là đi lên núi hái dâu tây dại, kết quả xoay một vòng lớn cũng chưa nhìn đến thứ gì, hai người ngồi ở một khoảng đất khô khốc, im lặng hồi lâu, Quý Thính mới mở miệng: "Em vừa rồi lên mạng tra một chút, dâu tây dại là từ tháng sáu đến tháng tám mới có, bây giờ đã là tháng mười."
"......!Ừm." Thân Đồ Dực khó được có chút quẫn bách.
Anh lúc trước chỉ là vì muốn gạt Dư Điềm rời đi nên thuận miệng nói một câu, không ngờ Quý Thính nghĩ đến mới để trong lòng, kết quả lại đã quên một bước quan trọng nhất, kiểm tra chu kỳ sinh trưởng của dâu tây dại.
"Anh lúc trước thật sự đã nhìn thấy, ở chỗ này có rất nhiều." Thân Đồ Dực nói, chỉ về một mảnh cỏ trước mặt.
Quý Thính phối hợp gật gật đầu: "Ừm, chúng ta đây chờ lần sau lại đến đi."
Lần sau chính là gần một năm sau, trong lòng Thân Đồ Dực khẽ nhúc nhích, ánh mắt trầm tĩnh như nước.
Anh đột nhiên an tĩnh lại, Quý Thính có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi: "Nếu không......!Chúng ta về nhà?"
"Ừm." Thân Đồ Dực nói xong, chủ động dắt lấy tay cô, đem bàn tay nhỏ mềm mại của cô toàn bộ đều bao vây lại.
Quý Thính nhìn mười ngón tay bọn họ đan vào nhau, không biết vì sao mặt có chút nhiệt, nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau anh.
Chỗ bọn họ ở lúc này là bên ngoài đường mòn, trên đường có rất nhiều hòn đá nhỏ, gập ghềnh, lúc tới thì không chú ý, bây giờ trở về, Quý Thính cảm thấy thực phiền toái.
Thân Đồ Dực tựa hồ cảm giác được cô không kiên nhẫn, dừng một chút sau đó ngừng hẳn lại, khuỵu đầu gối đưa lưng về phía cô, quỳ lên mặt đất: "Đi lên."
Quý Thính sửng sốt, nhìn chằm chằm phía sau lưng anh một hồi mới ý thức được là anh muốn cõng cô.
"Nhanh lên." Thân Đồ Dực thúc giục.
Quý Thính mím mím môi, thật cẩn thận bò lên trên người anh, anh kéo chân cô sát vòng qua người mình, nhẹ nhàng đứng lên, vững bước hướng về phía trước.
Quý Thính dán ở phía sau lưng anh, gần đến có thể nghe được tiếng anh hít thở.
"Còn cảm thấy anh xa lạ sao?" Thân Đồ Dực đột nhiên hỏi.
Quý Thính hơi dừng một chút, sau đó thả lỏng, ôm lấy cổ anh, thành thật trả lời: "Có một chút."
"Vì cái gì?"
"Em cũng không biết, có lẽ cảm thấy anh có điểm nghiêm túc, sợ chọc anh tức giận." Quý Thính chậm rãi mở miệng.
Thân Đồ Dực ừm một tiếng, sau một lúc lâu nhàn nhạt nói: "Đừng sợ."
"Hửm?"
"Anh không tức giận."
"......! A." Quý Thính lên tiếng, đột nhiên nở nụ cười, chờ anh đến ven đường thì từ nhảy xuống, vòng đến trước người Thân Đồ Dực, mi mắt cong cong nhìn anh.
Hầu kết Thân Đồ Dực khẽ nhúc nhích, ôm lấy eo cô kéo lại gần rồi hôn lên, Quý Thính thuận theo nhắm mắt lại, sau khi nụ hôn kết thúc hơi thở hai người đều có chút không xong, cô thở hổn hển mở to mắt, vừa vặn nhìn đến đôi mắt anh hiện lên một tia mỏi mệt.
Yết hầu giật giật, Quý Thính rốt cuộc nhịn không được mở miệng: "Em nói cái gì anh đều sẽ không tức giận sao?"
"Ừm."
"......! Vậy, anh có thể đi gặp bác sĩ tâm lý không?" Quý Thính khẩn trương, thấy anh không phản ứng, cô vội vàng bổ sung một câu, "Em lo cho trạng thái của anh, hôm nay anh biểu hiện không được tốt lắm...!Không đúng, gần đây anh hoàn toàn không như thường, trước kia khi nhân cách thay đổi theo quy luật thì khác, dạo gần đây chính các anh cũng không có biện pháp khống chế, em thật không yên tâm chút nào."
Thân Đồ Dực im lặng hồi lâu, lúc Quý Thính càng ngày càng khẩn trương, anh rốt cuộc mở miệng: "Không tức giận, không đi."
"......"
Quý Thính không nói gì, nhìn anh sắc mặt bình thường nắm tay mình, chậm rãi đi tới trước, cô do dự muốn tiếp tục khuyên, kết quả còn chưa kịp mở miệng, người bên cạnh đã ngã xuống mặt đất.
"Thân Đồ Dực!"
......!
Khi Thân Đồ Nhĩ tỉnh lại, đập vào mắt là một mảnh trắng, tiếp theo là khuôn mặt khẩn trương của Quý Thính, mà phía sau cô là đội ngũ chữa bệnh của Thân Đồ gia.
Anh nhíu mày: "Anh làm sao vậy?"
"Anh ngất xỉu." Quý Thính duỗi tay ra cầm lấy mấy ngón tay anh, trái tim vẫn luôn căng thẳng cuối cùng thả lỏng lại.
Thân Đồ Nhĩ còn muốn hỏi tiếp, bác sĩ tâm lý đã đi vào, nhìn thấy anh đã tỉnh, hơi hơi gật đầu: "Xin lỗi Thân Đồ tiên sinh, chuyện đột nhiên xảy ra, chưa có sự cho phép của anh, tôi đã kiểm tra đo lường đại não."
Thân Đồ Nhĩ im lặng một chút: "Khó trách thân thể tôi không bình thường lắm, dùng thuốc tê?"
"Không đúng chỗ nào?" Quý Thính lập tức khẩn trương.
Thân Đồ Nhĩ vừa muốn nói chuyện, ánh mắt liền trống rỗng đi, tiếp theo đó là hoảng sợ nhìn Quý Thính: "Anh bị bệnh sao?"
"......!Ừ, một chút bệnh nhỏ, không có việc gì." Quý Thính an ủi.
Thân Đồ Sam nhìn thấy bác sĩ tâm lý, không khỏi rụt về sau một chút: "Vì sao ông ta ở chỗ này, chẳng lẽ không phải cơ thể bị bệnh, là mấy người bọn anh?"
"Ngoan, không có việc gì, bác sĩ mới vừa làm kiểm tra xong, bây giờ đang nói kết quả." Quý Thính phóng nhẹ thanh âm, mới vừa nói xong, vẻ mặt Thân Đồ Sam lại lần nữa thay đổi.
Lặp lại vài lần, cuối cùng vẫn dừng lại ở Thân Đồ Dực, Quý Thính đem sự tình giải thích một lần nữa, ánh mắt Thân Đồ Dực lạnh lẽo nhìn phía bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ tâm lý biểu tình nghiêm túc, sau một lúc lâu đưa kết quả qua: "Thân Đồ tiên sinh, biên độ hoạt động não của ngài vượt qua người bình thường quá nhiều, đó hẳn là do nhân cách thường xuyên thay đổi, khi nào ngài bắt đầu thay đổi hơn hai lần trở lên trong một ngày?"
Thân Đồ Dực không nói, Quý Thính thế anh đáp: "Chắc là từ mấy tháng trước, làm sao vậy bác sĩ?"
"Biên độ đại não dao