Editor: An user86844642
Beta: Cutimap
- --
"A Dực sẽ không đồng ý, anh ấy không có biện pháp tiếp thu khả năng có thể mất đi các anh." Quý Thính bình tĩnh lại, "Anh ấy tựa hồ ngay từ lúc đầu đã cảm thấy nếu dung hợp thất bại, người hy sinh nhất định sẽ là các anh, mà không phải anh ấy."
Thân Đồ Nhĩ cong khóe môi: "Anh cả nói đúng, anh hỏi qua bác sĩ, anh cả là nhân cách phân liệt đầu tiên, trạng thái anh ấy vẫn luôn là ổn định nhất, đây cũng là lý do một khi thân thể phải chịu đựng cái gì, đều là anh ấy theo bản năng ra tới, thứ nhất là anh ấy vì bảo hộ bọn anh, thứ hai là bởi vì thân thể lựa chọn anh ấy."
"Cho nên anh ấy sẽ không đồng ý." Quý Thính hít sâu một hơi.
Thân Đồ Nhĩ nhếch môi: "Kỳ thật bọn anh đã khuyên qua anh ấy, anh ấy xác thật không đồng ý, nhưng nếu Thính Thính cũng đi theo hỗ trợ khuyên một chút, anh ấy khẳng định sẽ đáp ứng."
"Em khuyên qua rồi, vô dụng." Quý Thính nhíu mày.
Thân Đồ Nhĩ mặt mày lưu chuyển: "Cho nên không phải là anh đây cùng tới hỗ trợ hay sao."
"......!Anh muốn làm như thế nào?" Quý Thính đột nhiên bất an.
Thân Đồ Nhĩ cởi bỏ đai an toàn, cúi người qua hôn môi cô, thấp giọng nói: "Khả năng sẽ dọa đến em, nhưng mà không có biện pháp nào khác, nếu không mang theo em, hiệu quả khẳng định không được tốt như vậy, nhưng em yên tâm, anh sẽ không để em có việc.
Trước tiên anh nói lời xin lỗi, cô giáo Quý đừng giận anh được không?"
"Cho nên anh rốt cuộc muốn làm cái gì?" Cảm thụ được hô hấp gần trong gang tấc của anh, Quý Thính bất an bị nâng tới cực hạn.
Thân Đồ Nhĩ khẽ cười một tiếng rồi ngồi trở lại, một lần nữa cột kỹ đai an toàn rồi mới mở miệng: "Bức anh cả đáp ứng làm dung hợp." Tiếng nói vừa dứt, chân anh trong nháy mắt dẫm mạnh chân ga, xe đột nhiên phóng về phía trước.
Quý Thính theo bản năng bắt lấy đai an toàn, khiếp sợ nhìn sườn mặt kiên nghị, trong lúc nhất thời thế nhưng không nói ra được tiếng nào.
Lúc xe như không muốn sống lao thẳng về phía trước, nhân cách của anh đột nhiên thay đổi, đầu tiên là hét lên một tiếng bưng kín đôi mắt, sau đó dừng một chút rồi đột nhiên dẫm xuống chân thắng.
Xe dừng lại trong nháy mắt, hai người vì quán tính hung hăng bị bắn về phía trước, Quý Thính bị đai an toàn siết đến bả vai tê rần, ngồi dính trên ghế phụ, nhíu mày lại.
"Thính Thính, em không sao chứ?" Thanh âm nôn nóng vang lên ở bên tai, tiếp theo là tiếng đai an toàn bị cởi bỏ.
Một trận đau đớn đi qua, Quý Thính tức khắc dễ chịu hẳn, vừa nhấc đầu liền đối diện ánh mắt hỗn loạn tức giận cùng lo lắng của Thân Đồ Dực: "Là ai muốn lái xe?" Quá mức thường xuyên thay đổi nhân cách, anh đã không thể xác định phía trước là ai xuất hiện.
Quý Thính bình tĩnh nhìn anh, đột nhiên minh bạch ý tứ Thân Đồ Nhĩ, trong lòng như có cả vạn cây kim đâm vào, đau đến cả người muốn cong lại.
"Là Thân Đồ Nhĩ hay là lão tam? Bọn họ làm sao dám trong trạng thái như thế này mà lái xe?!" Thân Đồ Dực nhìn bộ dáng của cô, giọng nói cũng bắt đầu khàn đi, "Vì sao muốn ngồi xe cùng bọn họ?"
Quý Thính trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mở miệng nói chuyện: "Em cũng không thể cả đời đều không ngồi xe bạn trai."
Thân Đồ Dực ngẩn ra.
Quý Thính nhấp môi, sau một lúc lâu khổ sở cúi đầu: "Không làm dung hợp mà nói, loại nguy hiểm này bất cứ lúc nào cũng sẽ phát sinh, ngay cả không phát sinh, thời gian của chúng ta cũng không còn nhiều lắm, đúng không?"
"Nói bậy, anh sẽ bên em cả đời." Thân Đồ Dực quay mặt đi.
Quý Thính chua xót cười: "Chính là anh nhìn trạng thái trước mắt xem, chỉ dựa vào thuốc căn bản vô pháp trị liệu, không bao lâu, não anh sẽ tử vong, anh như vậy, thật sự có thể bên em cả đời sao?"
"Thính Thính......"
"Vừa rồi Thân Đồ Nhĩ đã nói với em rồi, ba người bọn họ đều nguyện ý làm dung hợp, em biết anh sợ bọn họ xảy ra chuyện, cho nên mới sẽ cự tuyệt, nhưng anh không thể một người làm quyết định," Quý Thính hốc mắt ửng đỏ, "Anh, anh không thể bởi vì một khả năng sẽ có người hy sinh, lại nhất định theo đuổi sự công bằng để tất cả cùng chết, bọn họ có quyền tranh thủ sống sót."
Đầu ngón tay Thân Đồ Dực khẽ run, vừa rồi xe mất khống chế cảm giác gần chết còn ở đó, mà lúc ấy Quý Thính cũng ở bên người, anh thiếu chút nữa hại chết cô.
"Chúng ta làm dung hợp đi, anh phải tin tưởng bọn họ, cũng nên cho bọn anh một cơ hội," Quý Thính nói xong dừng một chút, đem tay đặt ở trên tay anh: "Hơn nữa, cũng không nhất định sẽ thất bại không phải sao? Cũng phải thử một chút mới được."
"Vạn nhất thất bại......!Chính là không thể nghịch chuyển." Thân Đồ Dực gắt gao nhìn cô chằm chằm.
Quý Thính rũ mắt: "Nhưng nếu không làm, chính là mọi người cùng chết, anh có bỏ được trơ mắt nhìn sinh mệnh bọn họ từ từ bị tra tấn đến không còn gì sao?"
Thân Đồ Dực yên lặng hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Chuyện hôm nay là cố ý đúng không, bọn họ muốn dùng lần nguy hiểm này, nói cho anh nếu không làm dung hợp, tình huống chỉ biết càng tệ, đồng thời cũng để em tới khuyên anh.....Các em thương lượng tốt đúng không?"
Quý Thính không nói, chỉ bình tĩnh nhìn anh.
Hồi lâu sau, tiếng nói Thân Đồ Dực khàn khàn: "Nếu thất bại, khả năng cũng chỉ dư lại một người là anh."
"Còn có em, còn có thân thể anh và Tiểu Tự bọn họ cộng đồng dùng chung," Quý Thính nói, nghiêng người ôm lấy anh, "Ngay cả cuối cùng thật sự thất bại, bọn họ cũng không nhất định thật sự biến mất, khoa học kỹ thuật tiến bộ, anh tồn tại được một ngày, có nghĩa có nhiều hơn một ngày hy vọng cứu sống bọn họ, không phải sao?"
Thân Đồ Dực im lặng.
Quý Thính khẽ cười một tiếng, khóe mắt có chút phiếm hồng: "Lại nói, đó là khả năng tệ nhất, nếu dung hợp thành công, vậy các anh về sau là có thể cộng đồng có được nhân sinh hoàn chỉnh, không cần lại chia đều sinh mệnh, cũng không bị giống như hiện tại tất cả đều bị tiêu hao, em tin tưởng bác sĩ, cũng tin tưởng các anh có thể làm được."
Thân Đồ Dực lẳng lặng nghe cô nói chuyện, lúc cô nói xong liền nhắm mắt lại một hồi lâu, sau đó nhàn nhạt nói: "Vậy làm dung hợp đi."
Ngón tay Quý Thính nhéo góc áo nắm lại thật chặt, một hồi sau mới nhẹ nhàng lên tiếng.
Đã quyết định làm phẫu thuật, vậy sắp xếp an bài thật nhanh, chỉ ba ngày sau, anh cũng đã nằm ở phòng khám bác sĩ tâm lý.
Trước khi bắt đầu, Quý Thính nhẹ nhàng cầm tay anh, còn chưa nói chuyện hốc mắt đã đỏ.
"Đừng lo lắng, anh thật mau sẽ ra tới." Thân Đồ Dực trấn an nói.
Quý Thính gật gật đầu, còn chưa nói chuyện thanh âm anh lại lần nữa vang lên: "Thính Thính, anh có chút sợ, nhân cách biến mất sẽ đau giống như tử vong đúng không? Ngẫm lại cảm thấy thật sợ hãi."
"Không có việc gì, anh sẽ tốt," Quý Thính ôn nhu nhìn anh, "Chờ anh khỏe lại, chúng ta lại cùng nhau mặc váy đi dạo phố."
Thân Đồ Sam dừng một chút, đáy mắt nhiều ra chút dũng khí: "Được, anh nhất định sẽ nỗ lực tồn tại, Thính Thính yên tâm đi!"
"Ừm, nhất định phải cố lên nha." Ánh mắt Quý Thính như nước.
Anh dừng một chút, lộ ra nụ cười tươi như ánh mặt trời: "Anh thích em nhất, Thính Thính."
"Em cũng thích Tiểu Tự." Đối mặt kiểu thường xuyên thay nhân cách này, Quý Thính đã có chút cảm giác quen thuộc, chỉ là nhìn đôi mắt anh bởi vì thay đổi liên tục mà càng thêm mỏi mệt, trong lòng cô đầy khó chịu.
Thân Đồ Tự trì độn chớp đôi mắt một chút: "Thật vậy sao? Thích nhất anh sao?"
"Ừm, thích anh nhất." Giọng Quý Thính khẽ run.
Thân Đồ Tự cao hứng cười cười, còn chưa nói chuyện ánh mắt lại thay đổi.
Anh khẽ cười một tiếng, mặt mày tràn đầy tản mạn: "Cô giáo Quý, lại không phải giải phẫu tới xương cốt gì, sẽ không đến mức quá khó chịu ha."
"Anh ít nói chút đi, nhất định phải kiên trì tiếp tục, biết không?" Quý Thính nhíu mày.
Thân Đồ Nhĩ gật gật đầu, cầm tay cô ở trên cổ tay cô in lại một nụ hôn: "Cô giáo Quý, hy vọng anh có thể tồn tại nhìn thấy em."
"Các anh đều phải cố gắng thật tốt." Quý Thính nhẹ giọng nói.
Thân Đồ Nhĩ gợi lên khóe môi: "Cái khác thì không cần, chỉ hy vọng anh có thể nhìn thấy em."
......! Lời này nói ra, giống như những nhân cách khác chết sống anh đều không quan tâm.
Quý Thính liếc anh một cái, còn không kịp vạch trần, đã bị bác sĩ thúc giục rời đi.
"Anh nhất định phải tồn tại, nhất định phải!" Quý Thính trước khi đi lo lắng nhìn anh, cho đến lúc anh gật đầu mới rời đi.
Khóe môi Thân Đồ Nhĩ vẫn luôn luôn cười, mãi đến cô biến mất ý cười mới hoàn toàn biến mất, đôi mắt đen nhánh nhiều thêm một phần phiền muộn.
Ánh đèn phòng giải phẫu sáng lên, bắt đầu hướng tới cuộc hành trình không biết phương hướng.
Quý Thính lẳng lặng đứng ở bên ngoài, toàn bộ cảm xúc giống như đã bị mất hết, hoàn toàn không biết nên làm gì.
Thời gian một phút một giây trôi đi, phòng giải phẫu trước sau không có bất luận động tĩnh gì, chỉ có ngẫu nhiên bác sĩ y tá ra vào, nhưng vẫn luôn bảo trì an tĩnh.
Không biết qua bao lâu, Quý Thính hơi chút giật mình, lúc này mới phát giác chân mình đều nhức mỏi.
Cô đến bên cạnh ngồi xuống, mới vừa ngồi ổn liền nhìn đến một y tá ra tới, rốt cuộc nhịn không được đi qua hỏi: "Cô y tá ơi, bên trong thế nào?"
"Cô chờ một lát, bác sĩ Trương kêu tôi đưa cô xem thư đồng ý giải phẫu." Y tá nói xong liền vội vàng rời đi.
Quý Thính đột nhiên nhớ tới hai ngày trước khi nói chuyện với Thân Đồ Nhĩ, trong điện thoại truyền ra cái gì tương tự thư đồng ý, lúc ấy cô không nghe rõ cho nên cũng hỏi lại cẩn thận, không nghĩ tới hôm nay lại nghe thấy lần nữa.
Trong lòng như có tảng đá đè xuống, vừa muốn biết thư đồng ý kia là gì, lại ẩn ẩn cảm thấy đó không phải là nội dung cô muốn nhìn.
Lúc Quý Thính đang bất an, y tá đã cầm thư đồng ý lại, giao cho cô sau đó kỹ càng tỉ mỉ giải thích: "Mấy ngày trước Thân Đồ tiên sinh đã tới đây, yêu cầu nếu trong quá trình nhân cách dung hợp xuất hiện vấn đề, dưới tình huống nhất định phải giảm bớt nhân cách, thì cam chịu bỏ đi đầu tiên là nhân cách Thân Đồ Nhĩ, hiện tại quá trình dung hợp xuất hiện vấn đề, chúng tôi có trách nhiệm trước tiên đưa ra thư đồng ý......"
Lời nói phía sau của y tá, Quý Thính một chữ cũng nghe không rõ, trong đầu đều là câu kia cam chịu bỏ đi đầu tiên là nhân cách Thân Đồ Nhĩ", lại nhớ lại lời vừa rồi của Thân Đồ Nhĩ nói, hy vọng sau khi dung hợp còn có thể gặp cô, Quý Thính rốt cuộc minh bạch vì sao anh không quan tâm những nhân cách khác.
......!Một khi có chuyện ngoài ý muốn, anh chính là người thứ nhất hy sinh, tự nhiên không còn dư lực quan tâm người khác, nếu cuối cùng anh còn sống, liền chứng minh dung hợp thành công, không có bất luận người nào ngoài ý muốn.
Quý Thính đột nhiên bình tĩnh lại, lễ phép đem thư đồng ý trả lại cho y tá, xoay người đến vị trí vừa rồi ngồi xuống, chỉ có đôi mắt đăm đăm, nho nhỏ tiết lộ trong lòng cô giờ phút này sóng to gió lớn.
Ánh đèn trong phòng giải phẫu tắt đi, tim Quý Thính đập lỡ theo một nhịp, nhìn thấy bác sĩ ra tới cô còn sửng sốt một chút, sau đó mới tiến lên hỏi: "Tình huống thế nào?"
"Nên làm trị liệu đã làm, hiện tại sóng điện não cũng đã khôi phục bình thường, nhưng nhân cách có tổn thương hay không, vẫn là chờ đến khi Thân Đồ tiên sinh tỉnh mới biết được, cô đi vào với anh ấy đi, chờ tỉnh lại kêu chúng tôi cũng không có việc gì." Bác sĩ nói xong, vẻ mặt mỏi mệt rời đi.
Quý Thính lập tức đi vào phòng bệnh, nhìn đến người còn hôn mê trên giường bệnh, đột nhiên cô không dám tiếp tục động, đứng cách giường khoảng năm mét rồi chựng lại.
"Anh......" Quý Thính chỉ nói một chữ, phát hiện giọng mình run đến lợi hại, lập tức nhắm miệng lại không nói thêm, chỉ nhìn chằm chằm mặt anh ngủ say một hồi, sau đó mới đến bên người anh ngồi xuống.
Lúc anh tỉnh lại đã là đêm khuya, mở to mắt, an tĩnh một lát, duỗi tay xoa cái ót Quý Thính - người đang ghé vào mép giường ngủ.
Quý Thính đột nhiên bừng tỉnh, ngồi dậy rồi nhìn đôi mắt anh, đột nhiên không dám nói tiếp nữa.
Cô muốn hỏi nhân cách có dung hợp hay không, nhưng quá sợ hãi nghe