- Nội dung vở kịch của quân vương lại lần nữa login, không hề logout -
Trương Tử Dương thấy Trần Kiều Diễm bất động, cậu ta âm thầm xiết chặt cổ tay của cô ta, bóp tới mức cô ta cảm thấy đau đớn vội lớn tiếng kêu thảm thiết: "Thực xin lỗi, tôi sai rồi.
"
Cặp mắt đào hoa của Tiếu Giang nhìn từ trên xuống, đảo qua Trần Kiều Diễm, trong lúc vô tình lại tăng thêm cho cô ta không ít áp lực, môi mỏng khẽ mở, Tiếu Giang cất cao giọng chất vấn: "Làm sai cái gì! Xin lỗi ai!"
Trần Kiều Diễm đau đớn che cổ tay, lớn giọng hô: "Thực lòng xin lỗi Hứa Hiện! Chị không nên mắng chửi em! Chị biết sai rồi! Sau này sẽ không dám nữa!"
Thấy Trương Tử Dương còn chưa chịu buông tay, Trần Kiều Diễm cáu kỉnh gắt gỏng quát về phía cậu ta: "Tôi đã xin lỗi Hứa Hiện rồi! Mau buông ra!"
Trương Tử Dương cười lạnh: "Chị còn chưa xin lỗi tôi à nha! Chửi tôi đây là rùa? Chị xem có con rùa nào sinh ra lại có thể đẹp trai như vậy cơ chứ!"
Hứa Hiện đứng ở bên cạnh không có tiền đồ cười ra tiếng, sao Trương Tử Dương lại có thể tự luyến tới mức này rồi.
Trần Kiều Diễm đau đến mức nước mắt chảy ra ròng ròng, muốn tách ra để tránh thoát.
Nhưng Trương Tử Dương có sức lực lớn, cô ta có thử mấy lần cũng không thể tránh được, Trần Kiều Diễm không thể làm gì khác cuối cùng vẫn lựa chọn khép nép xin lỗi: "Rất xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên mắng cậu là rùa.
"
"Phì!"
Hứa Hiện thực sự nhịn không được bật cười ra thành tiếng, cô túm lấy góc áo của Tiếu Giang, hết cười phía trước lại ngửa ra phía sau, hoạt bát mà nói tiếp: "Chị không nên mắng cậu ta là con rùa đâu, phải mắng là tiểu vương bát! Ha ha ha!"
Khuôn mặt lạnh băng của Tiếu Giang như bị nứt ra, khóe miệng không kìm được mà dâng lên một nụ cười, cưng chiều nhìn Hứa Hiện đang cười vô cùng sảng khoái.
Trương Tử Dương cũng bị nụ cười khoa trương của Hứa Hiện chọc cười, cậu ta muốn nghiêm túc chất vấn Trần Kiều Diễm cũng không tụ dậy nổi tinh thần nữa rồi, rơi vào đường cùng, Trương Tử Dương không thể làm gì khác chỉ đành thả tay Trần Kiều Diễm ra, để cho cô ta rời đi.
Ý cười của Hứa Hiện không lui, cô mỉm cười nhìn về phía Tiếu Giang, nghiêm túc xin lỗi anh: "Anh Tiếu Giang, em không nên đụng vào bàn của anh, cũng không nên làm rơi sách của anh, anh có thể đừng trốn tránh em nữa có được không?"
Giọng của Hứa Hiện không còn mềm mại như trước đây, bắt đầu trở nên thanh thúy nhu hòa, đôi mắt như được khảm sao, rực sáng nhìn Tiếu Giang, thiếu chút nữa đã khiến anh xóa bỏ ý nghĩ rời xa Hứa Hiện.
Tiếu Giang thu lại ý cười, lui ra phía sau một bước, né tránh ánh mắt của Hứa Hiện, sắc trời dần tối, âm thanh dịu dàng của Tiếu Giang chậm rãi lan ra: "Về sớm đi, đừng để dì Lý phải lo lắng.
"
Hứa Hiện không cam tâm muốn đuổi theo bước chân của Tiếu Giang, nhưng chân Hứa Hiện lại ngắn, đuổi được hai, ba bước liền bị Tiếu Giang bỏ xa lại đằng sau.
Hứa Hiện không khỏi thở dài, vậy là Tiếu Giang không có dự định tha lỗi cho cô?
Trương Tử Dương thấy trong lòng có phần không dễ chịu, cậu ta đi lên trước, đi theo phía sau Hứa Hiện, trong giọng nói mang theo vị chua xót.
"Vậy một tuần này là cậu đang đợi anh ta hả?"
Hứa Hiện quay đầu nhìn về phía Trương Tử Dương, thấy vẻ mặt Trương Tử Dương vô cùng thành thật, lại chậm rãi quay đầu.
Từ khi nào mà Trương Tử Dương với cô lại có mối quan hệ tốt như vậy? Lại có thể tự nhiên hỏi cô chuyện riêng tư.
Dựa vào lúc nãy cậu ta bảo vệ cô phần trên, Hứa Hiện có tấm lòng trả lời: "Ừ.
"
Trương Tử Dương cảm thấy có chút khó chịu, cậu ta khuyên nhủ: "Anh ta không phải là người mà cậu có thể đụng tới đâu, cậu vẫn nên tránh xa anh ta ra một chút.
"
Hứa Hiện kỳ quái nhìn về phía Trương Tử Dương, đây là đang diễn phim thần tượng à, lại còn anh ta không phải là người mà cậu có thể đụng vào, Hứa Hiện cảm thấy Trương Tử Dương đúng là có bệnh.
Hứa Hiện sợ lây bệnh, vội vàng chen lên xe buýt, không hề tiếp xúc với Trương Tử Dương.
Trương Tử Dương nhìn thấy cơ thể bé nhỏ của Hứa Hiện linh hoạt chen vào trạm xe buýt, trên cái trán đầy đặn của cậu ta gạt ra hai vạch hắc tuyến.
Hứa Hiện không sợ chen tới bị thương, người trong nhà cũng không tới đón ư?
Trường Nam Đại dạy học quả thực rất biến thái, sơ trung có quy định bắt đầu thực hành kiểm tra tháng, Hứa Hiện sợ lần thi đầu tiên mà thi rớt sẽ bị mấy gia đình trong đại viện chê cười vì vậy mà toàn bộ tinh lực của cô đều được đặt lên quá trình chuẩn bị cho kỳ thi, trong lúc nhất thời, đem chuyện của Tiếu Giang quên khuấy đi mất.
Chờ tới lúc Hứa Hiện lại nhớ tới Tiếu Giang thì mùa hè đã sớm trôi qua lặng lẽ rồi, mùa thu như thần như quỷ đã tới, cành lá của cây hòe trong sân đại viện đã trở nên khô héo, gió lạnh thổi qua liền phủ kín màu đỏ đen trên nền đất.
Hứa Hiện nắm chắc toàn bộ môn học đều duy trì tầm 95 điểm, đưa phiếu điểm cho Lý Như Nguyệt xem, thấy bà mừng rỡ nhìn về phía cô, còn nói muốn mua cho cô quần áo mới, cô mới thoáng thở phào, cũng may không để cho Lý Như Nguyệt bị mất mặt, bằng không không biết bà sẽ đánh cô thế nào.
Hứa Hiện không để lời nói sẽ mua cho quần áo mới của Lý Như Nguyệt ở trong lòng, cô cũng không phải còn là một đứa trẻ, có một bộ quần áo mới liền khiến bản thân vui vẻ cả ngày.
Mấy ngày nay không tiếp xúc với Phó Hoài Nam, cũng không có phương thức liên lạc với Tiếu Giang, không còn cách gì khác chỉ đành mặt dày đi tìm hiểu thông tin ở chỗ Phó Hoài Nam.
Gió thu dịu dàng khe khẽ cuốn lá cây úa vàng trên nền xi măng, lúc cao lúc thấp, giống như diễn viên múa thướt tha, uyển chuyển tuyệt mỹ khuynh thế vũ khúc.
Phó Hoài Nam nằm trên bãi cỏ phía sau vườn hoa của trường học, đột nhiên có một chiếc lon nhôm ấm áp áp sát vào má, anh ta không vui mở mắt ra, thấy người tới là Hứa Hiện, Phó Hoài Nam liền ngồi dậy, tự nhiên cầm lon đồ uống được Hứa Hiện đưa qua.
"Nhóc con, sao nay lại có hứng thú đến tìm anh thế?"
Hứa Hiện ngồi xếp bằng xuống bên cạnh Phó Hoài Nam, tùy tiện nhặt một viên đá mà ngắm nghía, lười biếng kéo dài giọng: "Vài ngày rồi vẫn không nhìn thấy anh Tiếu Giang.
"
Phó Hoài Nam ghét bỏ lườm Hứa Hiện, dứt khoát mở lon đồ uống ra, uống từng ngụm lớn.
"Nhóc con đúng thật là không có lương tâm, Tiếu Giang là anh trai, thế anh đây không phải là anh trai à? Sao không gặp nhóc lại không nhớ anh thế?"
Hứa Hiện uể oải trả lời: "Tôi cũng không thấy anh che chở cho tôi.
"
Phó Hoài Nam nghẹn lại, lời này đúng là!
"Hôm nay tầm chạng vạng tối hẳn là Tiếu Giang sẽ về nhà.
"
Hứa Hiện dừng ngắm viên đá trên tay, đôi mắt tỏa sáng cao hứng hỏi: "Thật ư?"
Trong nháy mắt hô hấp của Phó Hoài Nam như bị ngạt thở, đứa nhóc này đúng thật là có sự đối đãi phân biệt, Phó Hoài Nam không ngừng mà gật đầu đáp: "Phải.
"
Hứa Hiện nhận được câu trả lời mong muốn, lập tức đứng lên chạy vội về lớp học, Phó Hoài Nam nhìn bóng lưng đã đi xa, có chút ngẩn người, sao anh ta lại có cảm giác bản thân mình đối với Hứa Hiện không có lấy nửa phần được yêu thích vậy nhỉ, Phó Hoài Nam vô thức sờ sờ lên mặt, miệng lẩm bẩm: "Dáng dấp của mình cũng đâu có xấu.
"
Chu Thụy Hi đi từ đằng xa tới, thấy Hứa Hiện ở bên cạnh Phó Hoài Nam vừa rời đi, cô ta đến gần Phó Hoài Nam hỏi: "Vừa rồi Hứa Hiện tới tìm cậu à?"
Phó Hoài Nam gật gật đầu, khóe miệng mỉm cười: "Ừ, tới để hỏi về tin tức của Tiếu Giang.
"
Chu Thụy Hi cố gắng thả lỏng hô hấp, giả vờ tự nhiên, cười hỏi: "Gần đây Tiếu Giang đang bận chuyện gì à? Thường xuyên không ở trường học, cũng không thấy cậu ấy về cùng chúng ta.
"
Phó Hoài Nam nhún nhún vai: "Năm học lớp 11 Tiếu Giang đã nhận được giải nhất quốc gia môn