- Cứu anh Tiếu Giang! -
Hứa Hiện lập tức hoàn hồn trở lại vội kéo Lý Như Nguyệt đang túm chặt lấy tay của cô, lo lắng gọi: "Anh Tiếu Giang!"
Lý Như Nguyệt quyết ý không để Hứa Hiện tiếp xúc với Tiếu Giang, bà vội dùng sức níu người lại không chịu thả.
Con người Tiếu Giang cũng không tệ nhưng để thằng bé liên lụy khiến Hứa Hiện bị thương, bà sẽ không muốn để hai đứa trẻ tiếp xúc.
Bà là một người mẹ, ở giữa Tiếu Giang và Hứa Hiện, bà đương nhiên chọn Hứa Hiện.
"Việc học của Tiếu Giang rất nhiều, không cho phép con lại chạy sang gây chuyện phiền phức cho thằng bé!"
Hứa Hiện nhíu chặt lông mày, lo lắng giải thích: "Không phải con muốn gây phiền phức cho anh ấy!"
Lý Như Nguyệt vô tình lôi Hứa Hiện vào trong nhà, hùng hùng hổ hổ nói: "Con chính là phiền phức đấy! Có làm gì cũng đều gây ra phiền phức cho thằng bé, con cứ ngoan ngoãn ở nhà cho mẹ! Nếu để mẹ biết con lén chạy ra ngoài, mẹ sẽ đánh gãy chân của con đấy!"
"Mẹ!" Lần đầu Hứa Hiện phát cáu với Lý Như Nguyệt: "Con nói xong với anh Tiếu Giang sẽ trở về nhà ngay! Tuyệt đối sẽ không nhiều chuyện!"
Lý Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn về hướng nhà Tiếu Giang, nếu như Hứa Hiện muốn gặp Tiếu Giang thì ở trường học cũng có rất nhiều thời gian, có thể khiến Hứa Hiện bị dồn ép tới mức phải cầu xin bà để con bé đi gặp Tiếu Giang, vậy thằng bé cũng hẳn là phải hiểu rõ thái độ của bà nên mới trốn Hứa Hiện.
Lý Như Nguyệt không muốn bức ép Hứa Hiện đến bước đường cùng, khiến con bé chán ghét bà.
Suy nghĩ một lát, Lý Như Nguyệt buông tay Hứa Hiện ra: "Năm phút, năm phút sau mẹ không thấy con ở đại viện vậy thì sau này con cũng đừng nghĩ tới việc gặp Tiếu Giang.
"
Hứa Hiện không có chút thời gian nào để đoán tâm tư của Lý Như Nguyệt, bây giờ lời của Lý Như Nguyệt giống như tiếng trời, đập vào trong lòng làm cho cô vui sướng.
Lý Như Nguyệt vừa thả Hứa Hiện ra, Hứa Hiện lập tức chạy về phía nhà Tiếu Giang, một giây cũng không dám lãng phí.
Xông vào trong sân nhỏ, Trương Lệ ở phòng bếp nhìn Hứa Hiện, bà lau khô những giọt nước đọng trên tay, đi tới hỏi: "Tiểu Hiện, sao lại chạy vội thế? Có chuyện gì hả?"
Hứa Hiện không rảnh giải thích rõ nguyên do, cô sốt ruột hỏi thăm: "Anh Tiếu Giang đâu ạ?"
Trương Lệ chỉ về phía phòng của Tiếu Giang, Hứa Hiện lập tức tiến lên, đẩy cửa không ra, Hứa Hiện hiểu rõ Tiếu Giang cố ý trốn mình nên mới khóa cửa, cô không thể làm gì khác chỉ đành hét lớn ở cửa: "Anh Tiếu Giang! Anh có mở cửa hay không hả? Em có lời muốn nói, nói xong em sẽ đi ngay! Tuyệt đối sẽ không ở đây nhiều thêm một phút!"
Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad: mynhantuyetsac.
Nếu bạn đọc được các chương truyện reup tại các trang khác vui lòng báo cáo và đừng ủng hộ nhưng kẻ chỉ biết lợi dụng ăn trên công sức của người khác để thu về lợi nhuận cho mình.
Yên tĩnh một hồi Hứa Hiện vẫn không nghe thấy trong phòng truyền đến động tĩnh gì, sợ bỏ lỡ cơ hội nói chuyện với Tiếu Giang, đầu cô dán vào cánh cửa dùng sức cọ.
"Anh Tiếu Giang! Anh có thể nghe em nói được không? Nếu anh có thể nghe thì hãy nói một tiếng, mẹ chỉ cho em năm phút, càng kéo dài thì em sẽ phải ngủ đầu đường đó, anh sẽ lại đau lòng không nỡ cho xem.
"
Vẫn không có động tĩnh gì, Hứa Hiện có chút nản lòng, chiêu làm nũng hình như không dùng được nữa, cô cũng đã nói, coi như Tiếu Giang không để ý tới cô thì cũng sẽ để lời của cô ở trong lòng một lần.
Nếu như bây giờ còn không chạy về, Lý Như Nguyệt chắc chắn sẽ nhốt cô ở trong nhà, không cho cô ra ngoài nữa, bây giờ kỳ thi đã kết thúc, mỗi ngay cô chạy sang cao trung cũng không tin mình không thể chặn được Tiếu Giang.
Hứa Hiện đứng thẳng người, lưu luyến nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, cơ thể chậm rãi lùi về phía sau, nhận ra thời gian không đủ, Hứa Hiện đành cấp tốc xoay người, ba chân bốn cẳng chạy theo Trương Lệ chào một tiếng rồi chạy thẳng về nhà.
Lý Như Nguyệt cầm rổ rau ngồi ở trước cửa nhà, thấy sắc mặt Hứa Hiện không tốt chạy từ trong nhà Tiếu Giang chạy tới liền biết rõ cô bị từ chối không cho khách vào nhà, lúc này bà mới thoáng thả lỏng trong lòng, Tiếu Giang còn có chút chừng mực, biết cách xa Hứa Hiện ra một chút.
Chạy về nhà, Hứa Hiện ngồi xổm ở trước gương, hy vọng tấm gương có thể cho cô chút gợi ý xem xem cô nên giúp Tiếu Giang như thế nào, ngồi xổm một hồi, trong gương vẫn phản chiếu khuôn mặt xinh xắn của cô, Hứa Hiện không còn hứng thú, tê liệt ngã xuống giường.
Tiếu Giang thực sự muốn nhanh chóng thành công, cho dù biết rõ có nguy hiểm thì anh vẫn sẽ lựa chọn liều một phen, muốn ngăn cản Tiếu Giang không phải loại khó khăn bình thường.
Chịu đựng gió lạnh để tới trường học, Hứa Hiện vượt qua sơ trung đi bộ về hướng cao trung, ngồi xổm ở đầu cầu thang bên cạnh lớp học của Tiếu Giang, không nhanh không chậm lấy bánh mì từ trong cặp sách ra ăn.
Trải qua hai tháng rửa tội bằng kem chống nắng, màu da của Hứa Hiện theo cái lạnh mỗi ngày cũng dần dần trở nên trắng nõn, tuy không giống như băng châu trong suốt sáng long lanh nhưng cũng không còn là màu ám trầm bùn nữa.
Gió lạnh thấu xương thổi bay mái tóc ngắn mỏng cắt ngang trán, lộ ra ngũ quan nhu hòa tự nhiên, mắt hạnh sạch sẽ tràn ngập sáng ngời không có mục đích mà chuyển động, lười nhác nhưng lại mang theo mấy phần đáng yêu, môi mỏng màu đỏ cắn bánh mì hơi hơi nhai, bất tri bất giác lôi kéo ánh mắt của những người đi qua lên trên người cô.
Hứa Hiện không quá chú ý đến người bên cạnh, bây giờ trong mắt cô chỉ có Tiếu Giang, có thể chặn được Tiếu Giang thì đó chính là cách mạng thắng lợi, nếu như không chặn được Tiếu Giang, anh xong đời vậy thì cố cũng là người kế tiếp đi đời nhà ma.
Phó Hoài Nam và Chu Thụy Hi đi từ cầu thang lên tới, thấy mấy học sinh nam đang vây quanh thành vòng đứng bên cạnh Hứa Hiện nhìn chằm chằm cô, sắc mặt Chu Thụy Hi liền trở nên khó chịu, lúc nào Hứa Hiện cũng luôn luôn cướp đi hào quang của cô ta, khiến thứ vốn nên thuộc về cô ta lại im hơi lặng tiếng mà từ trong tầm tay lén trốn đi.
Trong lòng Phó Hoài Nam cũng có chút cảm giác khó chịu, Tiếu Giang cưng chiều Hứa Hiện, cho dù yêu thích Hứa Hiện cũng coi như xong đi, rốt cuộc những người này lại xảy ra chuyện gì thế này?
Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad: mynhantuyetsac.
ngôn tình hoàn
Phó Hoài Nam đẩy mấy học sinh nam đang vây quanh bên người Hứa Hiện ra, xách Hứa Hiện ra ngoài, vô cùng thân mật gọi gọi tên mụ, hướng đến những học sinh xung quanh công khai rõ chủ quyền.
"Nhóc con, vừa mới sáng sớm em không về lớp đi còn ở đây làm gì?"
Hứa Hiện cảm thấy Phó Hoài Nam đã biết rõ lại còn cố hỏi, cô tới đây thì có thể làm gì được, nơi nào có bóng dáng của Tiếu Giang, nơi đó sẽ có bóng dáng của cô, Hứa Hiện ngẩng đầu nhìn về phía Phó Hoài Nam,âm thanh mềm mại thờ ơ hỏi: "Anh Tiếu Giang đâu?"
Phó Hoài Nam ngẩng đầu nhìn về phía lớp học, sau cánh cửa màu xanh lá mạ, bạn học đùa giỡn cùng nhau đuổi bắt ngã tới ầm ầm vô cùng vang dội, qua cửa sổ xuyên thấu trên hành lang nhìn rất rõ vị trí chính giữa xếp sau cũng không có bóng người.
Biết gần đây Tiếu Giang sẽ không thường xuyên tới trường, Phó Hoài Nam chống hai tay lên đầu dối, hạ thấp người, dùng ánh mắt nhìn thẳng về phía Hứa Hiện: "Hôm qua em không chặn được cậu ấy à? Trong khoảng thời gian này Tiếu Giang sẽ không thường xuyên tới trường, em ở đây chờ cậu ta cũng vô dụng, mau trở về trước khi vào học đi, đừng làm lỡ việc học.
"
Không gặp được Tiếu Giang, Hứa Hiện lại càng không an tâm, cô cũng không thể nhớ lại chính xác khoảng thời gian Tiếu Giang xảy ra chuyện, Tiếu Giang thường vắng mặt ở trường, cho dù cô muốn giúp anh thì cũng khó.
Hứa Hiện dùng ánh mắt chân thành tha thiết nhìn về phía Phó Hoài Nam: "Anh Hoài Nam, có phải anh biết anh Tiếu Giang đang làm chuyện gì đó đúng không?"
Phó Hoài Nam bị Hứa Hiện hỏi đành phải ngưng lại, quả thực anh ta biết rõ chuyện Tiếu Giang đang làm, anh ta có thể đau lòng cho Hứa Hiện đang vất vả theo đuổi Tiếu Giang, để lộ ra tin tức quan trọng cho Hứa Hiện, nhưng không thể để Hứa Hiện liên lụy vào chuyện bên trong của Tiếu Giang.
Tiếu Giang không dư thừa sức lực để bảo vệ Hứa Hiện, anh ta cũng không thể vì nhất thời đau lòng cho Hứa Hiện mà