- Nhào về phía anh Tiếu Giang -
Chạy tới bệnh viện, Tiếu Giang quen thuộc nhắn cho Trương Thiến Thiến một đoạn tin nhắn, nhận được tin chuẩn xác, anh bước vững vàng đi về hướng phòng bệnh.
Hứa Hiện nằm trên giường bệnh không thể sống cũng không thể nói, Lý Như Nguyệt ra tay quá độc ác, nếu như không phải có bác sĩ Trương ngăn lại e rằng cô có thể sẽ bị đánh đến mức cuộc sống thường ngày cũng không thể tự lo liệu được.
"Giường bệnh số 3, bác sĩ Trương tìm.
"
Lý Như Nguyệt đứng dậy, ánh mắt tức giận cảnh cáo Hứa Hiện: "Con nằm yên ở đây cho mẹ, không được lộn xộn! Vệt đỏ tiêu đi tan xuống thì phải làm sao đây!"
Hứa Hiện yếu ớt nằm trên giường bệnh màu trắng không dám động đậy, mẹ cô nói cái gì thì chính là cái đó, chỉ cần bàn tay ấy đừng chào hỏi lên người cô là được.
Hứa Hiện tủi thân quay đầu, im lặng nằm trên giường chờ mẹ rời đi.
Phòng bệnh vang lên tiếng đóng cửa, rốt cuộc thì Hứa Hiện cũng thở phào nhẹ nhõm, dám trắng trợn chà lên bộ phận bị thương để giảm cơn đau.
"Két.
"
Tiếng cửa phòng bệnh lại lần nữa vang lên, Hứa Hiện kinh sợ lập tức rút tay trở về, không phải là Lý Như Nguyệt quên cầm theo đồ gì đi đấy chứ.
Trong mắt Tiếu Giang nhìn thấy rõ động tác sợ hãi của Hứa Hiện, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, trên khuôn mặt tuấn tú để lộ ra ý cười dịu dàng, giọng nói lịch sự tao nhã vô cùng, ôn hòa chậm rãi vang lên: "Sao lại thành ra thế này? Sao lại sợ anh Tiếu Giang rồi? Sợ đến mức phải trốn đi rồi ư?"
Thấy Tiếu Giang, ủy khuất trong lòng Hứa Hiện lập tức nổi dậy, cô đưa cao cánh tay bị đánh, lộ ra làn da sưng đỏ bị Lý Như Nguyệt đánh, vô cùng bi thảm đưa cho Tiếu Giang nhìn: "Anh Tiếu Giang! Mẹ em quá độc ác, đánh em đến nỗi da tay cũng sắp rớt cả ra rồi.
"
Tiếu Giang cười đến thoải mái, anh chầm chậm đi tới trước người Hứa Hiện, nhận lấy cánh tay được nâng lên cao kia, ngón tay lành lạnh chạm nhẹ lên cánh tay ửng đỏ của cô: "Đau lắm hả?"
Tất nhiên là đau, Lý Như Nguyệt chuyên chọn phần dễ đau nhất để đánh, thiếu chút nữa cô đã bị Lý Như Nguyệt đánh cho tàn phế ở trên xe cứu thương, Hứa Hiện từ trên giường bệnh hơi ngồi dậy, phía sau lưng tựa vào vách tường để nói chuyện cùng Tiếu Giang.
"Dạ, lúc đó vô cùng đau, nếu không có bác sĩ Trương ngăn lại, chắc chắn anh sẽ không được gặp lại em bé khả ái, đáng yêu như em nữa đâu.
"
Tiếu Giang đưa tay khẽ bóp lên kéo nhẹ khuôn mặt của Hứa Hiện, trêu chọc nói: "Bác sĩ Trương lợi hại quá nhỉ, vậy anh Tiếu Giang phải báo đáp bác sĩ Trương mới được, lấy thân báo đáp có được không?"
Hứa Hiện Hứa Hiện có chút khó chịu, tuy rằng bác sĩ Trương là người tốt, xứng đáng có một người chồng thật tốt ở trên đời này nhưng người đàn ông này nếu đổi thành Tiếu Giang vậy thì cô cảm thấy rằng bác sĩ Trương đúng là một con heo mua được bắp cải trắng làm bằng thạch anh ngàn năm hiếm có.
Hứa Hiện tự khuyên nhủ chính mình không cần phải chiếm Tiếu Giang thành của riêng mình nhưng trong ý thức của cô, Tiếu Giang đã trở thành một phần trong giai đoạn trưởng thành của mình, để cô có thể tùy tiện đẩy Tiếu Giang đi cũng giống như có một chút khó khăn.
Miệng hết lần này đến lần khác định mở ra nhưng lời đến bên miệng Hứa Hiện vẫn không thể trái lương tâm nói ra được, cô không muốn để Tiếu Giang biết được mình đang để ý tới anh, do dự hồi lâu Hứa Hiện chỉ đành né tránh câu hỏi của Tiếu Giang, ậm ờ đáp lại: "Bác sĩ Trương làm việc vô cùng bận rộn, cần có người sẵn sàng ở nhà chăm lo chăm sóc, đối với yêu cầu này anh không phù hợp đâu.
"
Khóe miệng của Tiếu Giang hàm chứa ý cười, ánh mắt dịu dàng tập trung nhìn lên cánh tay của Hứa Hiện, phát hiện trên khuỷu tay của cô có một vết thương dài tầm sáu tấc, ánh mắt bình tĩnh của anh có một chút dao động.
Vừa ngẩng đầu lên, chút dao động trong mắt Tiếu Giang trong nháy mắt đã biến mất, tràn đầy ý cười, anh nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay sưng đỏ của Hứa Hiện, cười hỏi: "Vậy anh Tiếu Giang phù hợp với ai?"
"Em sao?"
"Em!"
Hai âm thanh hoàn toàn trái ngược âm sắc đồng thời vang lên, Hứa Hiện lờ mờ ngẩng đầu nhìn về phía Tiếu Giang, chống lại ánh mắt tràn ngập ý cười của anh, trong nháy mắt tai Hứa Hiện lập tức ửng đỏ, trên mặt lại bắt đầu nóng lên.
Ban đầu vốn chỉ là muốn nói đùa với Tiếu Giang, không nghĩ tới anh cũng sẽ nhắc tới cô khiến cho cô cảm thấy rằng Tiếu Giang thực sự có ý với mình.
Hứa Hiện âm thầm cúi đầu nhìn về phía cơ thể còn chưa dậy thì của mình, cái này dường như không có quá nhiều khả năng có thể thành hiện thực.
Mỗi một hành động của Hứa Hiện đều bị anh thu vào trong tầm mắt, yên lặng xem kỹ cử chỉ của cô, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Hiện hơi nhíu lại, anh buồn cười mà xoa xoa lỗ tai đang ửng đỏ của cô, âm thanh nho nhã lười biếng mà trêu ghẹo Hứa Hiện: "Không nghĩ tới Tiểu Hiện lại thích anh như vậy, cũng không ngại muốn giữ anh bên người.
"
Khuôn mặt tuấn lãng hơi say bỗng cúi gần sát Hứa Hiện, ngũ quan xinh đẹp ngay lập tức được phóng đại ở trước mắt cô, mái tóc mềm mại tùy ý rơi tán loạn trên trán, đôi mắt mê người như vầng trăng khuyết bạc hơi cong lên: "Tiểu Hiện muốn gả cho anh Tiếu Giang hử?"
Khuôn mặt trắng nõn của Hứa Hiện bị dung mạo thịnh thế của Tiếu Giang mê hoặc tới thần hồn điên đảo, đắm chìm vào bên trong dù dãy dụa cũng không thể thoát ra được, thân thể nhỏ xinh bất giác ngả về phía trước dựa sát vào trong lòng Tiếu Giang, muốn rút đi sự ấm áp của anh, dỡ xuống phòng bị.
Khoảnh khắc ngón tay trắng nõn chạm lên chiếc chiếc áo len màu đen, âm thanh tao nhã liền đánh gãy tưởng tượng của Hứa Hiện: "Tiểu Hiện bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?"
Hứa Hiện lờ mờ ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn chằm chằm đôi mắt tràn đầy ý cười của Tiếu Giang.
Suy nghĩ dần rõ ràng, xuyên thấu qua đôi mắt đang cười của anh, cô thấy rõ sự tĩnh mịch được giấu kỹ ở nơi sâu nhất, trong nháy mắt, Hứa Hiện lập tức tránh khỏi sự mê hoặc, bàn tay nhỏ xinh quyết đoán đẩy khuôn mặt ngập tràn những ý cười trong vắt của Tiếu Giang ra, âm thanh lanh lảnh nói: "Em vẫn còn là bông hoa của Tổ quốc, còn có chua cay đắng chát của thời kỳ yêu đương trưởng thành cần em đi nếm thử, anh đừng hòng ngăn cản em có kỷ niệm với ánh trăng sáng! Em sẽ không gả cho anh đâu!"
Nếu người nói với cô những lời này không phải Tiếu Giang thì nhất định cô cũng sẽ không buông lỏng phòng bị như vậy, nếu như là Tiếu Giang, vậy cô sẽ còn phải đoán xem liệu Tiếu Giang có ý đồ xấu gì hay không, huống chi ý cười trên mặt Tiếu Giang cũng không tới đáy mắt.
Cô đoán Tiếu Giang đang muốn thăm dò thân phận của mình cho nên mới bất ngờ hỏi tuổi của cô, muốn nhân lúc cô không đề phòng sẽ nói ra tuổi thật của mình.
Tiếu Giang cười lùi cả người lại, khuôn mặt trắng nõn làm ra dáng vẻ như buồn rầu, nũng nịu với Hứa Hiện: "A~ Thì ra ngay từ đầu Tiểu Hiện đã không thích anh Tiếu Giang, anh còn tưởng rằng Tiểu Hiện đã yêu anh rồi đấy chứ.
"
Phía