- Bị Lý Như Nguyệt bắt gặp hai người gặp nhau -
Trong lòng Trần Chí Hào rụt rè nhưng thấy Tiếu Giang tuổi còn chưa trưởng thành, ông ta đành cố lấy dũng khí mắng: "Thằng nhóc con chưa lớn còn ở chỗ này lớn miệng! Cái này! "
Rõ ràng muốn nói năng lỗ mãng, ánh mắt không có mấy phần tốt của Tiếu Giang quét qua, Trần Chí Hào vẫn cứ là nuốt mấy lời th ô tục bẩn thỉu trở lại trong bụng, phát ra âm thanh chậm chạp khó chịu nói: "Mẹ tao chẳng qua chỉ là đẩy nó một cái, nó không thể bị thương nặng như vậy, đầu con tao cũng bị đánh đỏ cả lên, chúng mày cũng không thể không nói lý như vậy được.
"
Sao lại thành cô không biết nói lý rồi? Nếu như chỉ là bà Trần đẩy cô, vậy cô quả thực không cần phải làm ra loại tình trạng này, nhưng bà Trần không chỉ đẩy cô mà còn tung ra mấy lời đồn nhảm, chỉ đường cho cháu trai nhục mạ chửi bới cô, tiến hành công kích người khác, có ý đồ khóc lóc om sòm vu cáo ông bà ngoại của cô, vậy cô giả bộ bị thương vào bệnh viện cũng không sai, lý này thuộc về cô.
Hứa Hiện ngồi ở trên giường bệnh rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, cô tức giận tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng lên, lời nói như đại bác dồn dập mà mắng: "Là bọn tôi không nói lý? Ông cũng không hỏi mẹ ông một chút xem xem bà ấy nói tôi thế nào nào? Sao bà ta biết rõ tôi câu dẫn đàn ông rồi mang thai con hoang, không học theo gương tốt lại đi theo đám học sinh nam kia có bầu rồi lại sinh non thiếu tháng? Mỗi ngày bà ta đều đi theo phía sau tôi sao? Biết như rõ ràng lắm vậy? Hay là gắn camera giám sát trên người tôi? Mẹ ông tốt không dạy con trai ông, ngược lại mấy lời đồn bát quái này đúng là được dạy rất tốt, cũng không biết con ông về sau có thể trở thành bà tám như mẹ ông hay không!"
Lời nói phía trước Trần Chí Hào nghe được còn cảm thấy có chút dao động, nghe được Hứa Hiện mắng mẹ và con trai mình, ông ta lập tức không ngừng được mắng lại: "Bà tám so với cái loại không biết xấu hổ đòi bồi thường tiền như mày còn tốt hơn!"
Lời nói vang dội vang vọng trong phòng bệnh, Tiếu Giang tao nhã cười bước tới đứng trước mặt Hứa Hiện vì cô mà ngăn trở đám người như sói hổ này: "Nghe nói con trai ông tới nhà bạn học, theo anh trai của bạn đi trộm tiền, ông có biết không?"
Trần Chí Hào và đám người bà Trần khiếp sợ đánh mắt nhìn về phía Tiếu Giang, giận tím mặt mắng: "Không thể nào, con tao không thể làm ra loại chuyện đó được!"
Tiếu Giang chậm chạp nói: "Đều là người ở trong cùng một đại viện nhiều năm như vậy, cho dù bình thường thì cũng biết mặt nhau, anh trai của bạn cùng lớp với con trai ông học tính ra cũng học cùng lớp với chúng tôi lại còn khá nổi tiếng, chuyện này ai cũng biết, ông còn cho rằng việc này là giả?"
Đám người Trần Chí Hào vẫn không tin, con trai của bọn họ mới không làm ra loại chuyện này: "Chắc chắn là vu oan giá họa, bảo bối nhà chúng tao mới không làm ra cái loại chuyện này!"
Tiếu Giang không nói lại ngay, anh xoay người nhìn về phía Hứa Hiện, giúp cô gạt những sợi tóc rơi tán loạn về phía sau tai, dịu dàng hỏi: "Muốn đổi sang phòng khác không? Chỗ này bẩn rồi.
"
Hứa Hiện chán ghét nhìn về phía một đội ba người không mấy tử tế kia, chủ động nhào vào ôm lấy Tiếu Giang, vòng tay ôm lấy cổ anh, chôn đầu ở trên vai Tiếu Giang, ủy khuất mà kéo dài âm thanh: "Muốn.
"
Tiếu Giang đang định ôm lấy Hứa Hiện mềm mại đứng dậy, bà Trần đứng ở bên cạnh nhịn không được sự hoảng hốt, chất vấn hỏi: "Có phải vì trả thù nên mới đổ oan cho cháu trai của tao đúng không! Cháu trai của tao mới không làm ra loại chuyện không ra người như thế! Mỗi ngày bọn tao đều cho thằng bé rất nhiều tiền tiêu vặt, nó cũng không cần phải đi làm việc này!"
Tiếu Giang cũng không vì mấy lời nói của bà Trần mà ngừng lại: "Nếu cảm thấy không có khả năng xảy ra vậy sao bà còn muốn chất vấn tôi?"
Hứa Hiện ngờ vực liếc mắt nhìn về phía Tiếu Giang, thấy trên khuôn mặt dịu dàng của anh chậm rãi dâng lên ý lạnh, Hứa Hiện biết Tiếu Giang giận rồi, là giận thật sự, đám người một nhà này có thể sẽ không có kết cục tốt đẹp ở đây, cho dù hôm nay bọn họ có thể bình yên tiêu sái bước ra khỏi cửa nhưng ngày mai hoặc ngày kia nói không chừng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.
Tiếu Giang chưa bao giờ dễ chung sống với mọi người.
Ở chung với nhau tốt rồi, lại giống như bây giờ vui vẻ bảo vệ, cô biết Tiếu Giang vì sao lại thích Chu Thụy Hi như vậy, không chỉ bởi vì do tác giả sắp đặt mà cũng là vì tính cách của Tiếu Giang ở chỗ này chỉ cần cho rằng là người trong vòng tròn thuộc bức tranh của anh, anh sẽ rất khó cắt đứt, cho dù biết rằng bị thương thì cũng sẽ ưu tiên bảo vệ người quan trọng.
Ở phương diện tình cảm Tiếu Giang thâm tình tới đáng sợ.
Điện thoại lại lần nữa rung lên, Tiếu Giang không thể kéo dài thêm thời gian được nữa, anh ôm lấy Hứa Hiện đứng dậy, ánh mắt sắc bén quét về phía bà Trần đang mang theo khuôn mặt tức giận đến tái nhợt, dứt khoát giải quyết: "Vừa rồi bà cũng dao động rồi, lời tôi nói rõ ràng là dối trá, là người thân của đứa trẻ cũng biết dao động, vậy những người khác thì sao? Tôi không muốn nghe thêm bất cứ lời bịa đặt nào về Hứa Hiện nữa, cũng mời bà làm sáng tỏ những lời bịa đặt này, nếu như để tôi lại nghe được nữa, bà hẳn phải hiểu rõ, tôi biết không ít mấy nơi đẻ ra tin đồn nhảm đâu.
"
Đây là uy hiếp, uy hiếp một cách trần trụi, nếu như bà Trần không làm theo lời của Tiếu Giang, vậy cháu trai của bà sẽ bị chụp lên cái mũ mang danh tên tội phạm lừa bịp trộm cắp, cho dù bà ta có thể giải thích nhưng khi một vạn người nói đây là thật thì chuyện này cũng sẽ biến thành thật, bà ta có mười cái miệng cũng không nói rõ được.
Bà Trần đứng ở bên cạnh thở mạnh cũng không dám, Trần Chí Hào thấy bà Trần ngừng miệng cũng biết mọi chuyện là do bà Trần gây ra.
Ông ta cũng không muốn con của mình sẽ bị hủy hoại như thế, dáng vẻ kiêu ngạo của Trần Chí Hào biến mất thay vào đó khúm núm khép nép nói với vẻ ân hận: "Chuyện này tôi sẽ để mẹ tôi giải quyết cho sáng tỏ, xin cậu đừng làm bậy.
"
Trên mặt Tiếu Giang duy trì nụ cười không đổi, đôi mắt híp lại càng thêm thâm thúy sâu xa, hai tay rắn chắc khỏe khoắn ôm lấy vật nhỏ dính người trong lòng, vững vàng bước ra khỏi phòng bệnh.
Mãi đến khi cửa phòng bệnh bị mở ra, thanh âm nho nhã ở trên đỉnh đầu Hứa Hiện mới lười biếng vang lên: "Nhớ thanh toán tiền thuốc.
"
Trần Chí Hào chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, kiên trì đáp: "Được.
"
Vòng tay của Hứa Hiện thầm dùng sức ôm chặt hơn, trong lòng không nhịn nổi cười, ngay cả loại chuyện này mà Tiếu Giang cũng có thể cân được, lợi hại!
Cảm giác được bước chân của Tiếu Giang khẽ di chuyển, Hứa Hiện còn đang đoán xem Tiếu Giang muốn dẫn cô đi vào trong đó, giây tiếp theo, bước chân của anh chợt dừng lại, Hứa Hiện đợi một lát vẫn không cảm thấy Tiếu Giang có ý định đi tiếp, cô nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía anh, thấy ánh mắt bình tĩnh của anh nhìn về phía ngoài cửa, cô nhìn theo.
"Mẹ!"
Hứa Hiện sợ hãi bật ra tiếng, ngọ nguậy lo lắng muốn trượt từ trên người Tiếu Giang xuống.
Lý Như Nguyệt như biết rõ Tiếu Giang lén lút đến thăm cô, ấn tượng trong lòng đối với Tiếu Giang chắc chắn sẽ càng thêm kém, cô không muốn Tiếu Giang vì mình mà lại bị Lý Như Nguyệt phân biệt đối xử.
Hai tay ôm lấy Hứa Hiện