Bệnh viện Long thành, sau khi được phẫu thuật, Thẩm Văn Đào tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, được đưa vào phòng bệnh, Lưu Tịnh Dung luôn túc trực bên cạnh, ai khuyên cũng không được đành rời đi trước để cho Lưu Tịnh Dung và Thẩm Văn Đào có không gian riêng.Ngày mới lại đến, ánh nắng len lỏi qua cửa sổ, bên giường bệnh Lưu Tịnh Dung quá mệt mỏi đã thiếp đi, trên khóe mắt còn vương lệ, Thẩm Văn Đào rốt cuộc tỉnh lại, mở mắt, chợt cảm nhận ánh sáng chói chang lại nhắm chặt mắt rồi mới từ từ mở mắt lần nữa, thích ứng với ánh sáng.
Lúc này anh cảm nhận được có người đang nắm chặt tay mình, cúi người xuống thấy là Lưu Tịnh Dung đang dựa vào giường thiếp đi, anh cảm thấy đau lòng khi trên gương mặt mang đầy vẻ mệt mỏi, muốn vuốt khuôn mặt của cô nhưng anh vừa có chút cử động, Lưu Tịnh Dung liền tỉnh dậy, nhập nhèm mở mắt thấy Thẩm Văn Đào đã tỉnh, cô vui mừng kêu lên:- Thẩm Văn Đào, anh tỉnh rồi sao? – Rồi lo lắng hỏi han – Anh cảm thấy thế nào? Để em gọi bác sĩ đến – Nói xong vội vàng quay người muốn đi gọi người nhưng lại bị Thẩm Văn Đào kéo lại.Sợ đụng đến vết thương của Thẩm Văn Đào, Lưu Tịnh Dung không dám dùng sức quay lại khó hiểu hỏi:- Sao vậy?Thẩm Văn Đào chẳng trả lời mà cố chống người ngồi dậy, Lưu Tịnh Dung vội vàng giúp đỡ, đợi anh ngồi thẳng dậy mới nói:- Không cần gọi người, anh không sao.
Sao chỉ có mình em ở đây, anh đã ngủ bao lâu rồi?Ngồi bên giường, Lưu Tịnh Dung ân cần rót cho anh một ly nước rồi mới trả lời:- Anh đã hôn mê một đêm rồi, mọi người đều về nghỉ ngơi rồi, lát nữa sẽ đến thăm anh.Nhân cơ hội chỉ có hai người ở riêng với nhau, Thẩm Văn Đào muốn hỏi điều anh thắc mắc đã lâu:- Tịnh Dung, chúng ta nói chuyện một chút đi.
Dạo này em đang tránh anh sao? Tại sao chứ? Lẽ nào em không tin vào tình cảm của anh sao?Lưu Tịnh Dung cúi đầu hơi ngập ngừng nói:- Em…em… Anh hiểu về em được bao nhiêu chứ? Anh thực sự có tình cảm với em sao?Lưu Tịnh Dung chưa bao giờ để lộ vẻ mặt thiếu tự tin như vậy, Thẩm Văn Đào chợt cảm thấy đau lòng, đưa tay ngước mặt cô lên thẳng thắn đối diện với anh, giọng điệu chân thành nói:- Anh yêu người con gái tài sắc vẹn toàn, người con gái hiếu thảo với cha, hết lòng vì bạn bè, anh yêu người con gái dù bất cứ khi nào cũng muốn cùng anh đồng sinh cộng tử.
Những điều anh biết về em đã đủ để anh yêu em, muốn bảo vệ chăm sóc em suốt cuộc đời này rồi, đã đủ rồi.
Còn những điều em chưa muốn nói, anh sẽ đợi đến một ngày em muốn nói.
Chúng ta còn có cả một đời mà.Đối diện với ánh mắt chứa chan tình yêu và tình cảm chân thành của người con trai suýt hi sinh tính mạng bản thân vì cô, rốt cuộc Lưu Tịnh Dung đánh mất lý trí, nghe theo tiếng gọi trái tim, khóe mắt ươn ướt lệ, mỉm cười gật gật đầu thừa nhận:- Em thừa nhận, em thừa nhận em có tình cảm với anh, em không muốn đánh mất anh.Ôm chặt cô vào lòng, Thẩm Văn Đào thì thầm bên tai cô:- Em sẽ không mất anh, anh cũng sẽ không đánh mất em, đây là lời hứa của anh dành cho em.Dựa vào lòng của Thẩm Văn Đào, Lưu Tịnh Dung òa khóc nức nở, những giọt nước mắt của sự sợ hãi khi nhìn thấy Thẩm Văn Đào ngã xuống, vết máu loang thấm đỏ cả áo, những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc.
Trong giây phút này, Lưu Tịnh Dung đã quên đi Hội cứu quốc, quên đi nhiệm vụ của bản thân, quên đi trách nhiệm, trước mắt, trong lòng của cô chỉ có người con trai này, chỉ có tình yêu thiên trường địa cửu của bọn họ.
Dường như cảm nhận được tâm sự của Lưu Tịnh Dung, Thẩm Văn Đào càng thêm siết chặt vòng tay, không gian lặng yên lại tràn đầy hạnh phúc, an bình, hai người có tình rốt cuộc thành giai ngẫu.Tiếng mở cửa rầm và tiếng bước chân huyên náo của nhiều người đã làm cho hai người trong phòng sực tỉnh, Lưu Tịnh Dung xấu hổ vội