Nhìn người vừa đến là Lý Thiên Hàng, trên tay còn đang cầm bộ dạ hành cô vừa giấu đi, sắc mặt của Lưu Tịnh Dung biến đổi, như sét đánh ngang đầu.Dù đáy lòng của Lưu Tịnh Dung kinh hãi run sợ như thế nào, bên ngoài biểu hiện của cô vô cùng bình thản, nhếch mép nhẹ nói:- Lý Thiên Hàng, Quỷ Vương hay tôi phải gọi là Đằng Cương Tam Lang thì đúng hơn, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân thôi.Không thể ngờ Lưu Tịnh Dung lại biết thân phận hắn che giấu lâu nay, Lý Thiên Hàng ngạc nhiên, nổi lên sát ý, âm thầm rút súng muốn giết Lưu Tịnh Dung.
Hành động của Lý Thiên Hàng bị Lưu Tịnh Dung bắt gặp, lên tiếng lần nữa:- Tôi khuyên anh đừng nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu hôm nay tôi không trở về thì mọi bằng chứng về thân phận của anh lập tức sẽ nằm trên bàn của đại soái, mọi công sức của anh bao nhiêu năm qua coi như đổ sông đổ bể hết.Lý Thiên Hàng thực sự sợ mọi chuyện bại lộ khi mọi thứ sắp đến bước hoàn thành nên không dám ra tay xốc nổi, sắc mặt biến đổi xanh trắng, đủ thấy hắn kìm nén tức giận cực khổ như thế nào, hỏi vào điểm chính:- Cô muốn gì đây?Lưu Tịnh Dung biết được thân phận của Lý Thiên Hàng là nhờ biết nội dung phim chứ thực sự chẳng hề điều tra được gì nhưng lúc này đây bọn họ đang so kiên trì, ai bình tĩnh hơn thì người đó thắng thôi, nên cô mỉm cười đứng dựa vào gốc cây bình thản nói:- Tôi chẳng muốn gì cả, cũng có thể tôi muốn chết đó.Lý Thiên Hàng gằn giọng hỏi lần nữa:- Thực sự cô muốn gì?- Tôi không muốn gì, chúng ta chỉ cần nước sông không phạm nước giếng, anh làm chuyện của anh, chuyện của tôi tôi lo.
Chỉ cần thân phận của tôi không bị lộ tất nhiên sẽ không ai biết anh là ai – Lưu Tịnh Dung hiểu đạo lý con giun xéo lắm cũng quằn nên nói ra điều kiện của cô.Lý Thiên Hàng định nói gì đó thì từ đằng xa truyền đến nhiều tiếng chân, bất đắc dĩ đành ngậm miệng.
Người đến là mấy người Thẩm Văn Đào và Tiền Bảo Bảo, vừa thấy Lưu Tịnh Dung, Thẩm Văn Đào đã lo lắng hỏi:- Tịnh Dung, em có sao không?- Không sao, anh yên tâm đi – Lưu Tịnh Dung nắm lấy tay hắn mỉm cười đáp lại.Lúc này, Hạng Hạo cũng đã quay lại.- Hạng Hạo, có bắt được ai không? – Tiền Bảo Bảo hỏi.Hạng Hạo nhíu chặt mi, lắc đầu:- Không bắt được ai cả - Chính hắn cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, người đột nhập dường như rất thông thuộc trường quân đội, đuổi tới đây lại biến mất một cách kì lạ, hắn nghĩ mãi vẫn không ra mình bỏ sót điều gì.- Thôi, cũng khuya rồi, chúng ta quay về nghỉ ngơi trước đi – Thẩm Văn Đào đề nghị, dù sao giờ người cũng đã chạy xa, họ chẳng thể làm gì nữa.Trước khi đi, Lưu Tịnh Dung và Lý Thiên Hàng còn nhìn nhau trong chốc lát, trong ánh mắt nhau đều nhìn thấy sự thỏa thuận đôi bên tạm thời giữ im lặng mà Lưu Tịnh Dung không hề để ý thấy có một đôi mắt đang âm thầm quan sát cô.
Từ lần trước phát hiện Lưu Tịnh Dung trong đêm rời khỏi trường, lúc trở về thì bị thương, lại còn có ý che giấu nên Tiền Bảo Bảo đã bắt đầu chú ý tới Lưu Tịnh Dung, phát hiện cô có nhiều điểm kì lạ.
Giống như hôm nay, khi bọn họ đến Lưu Tịnh Dung và Lý Thiên Hàng vốn không hợp nhau lại đang nói chuyện, còn trao đổi ánh mắt, chuyện này quá kì lạ, trong lòng có hàng vạn thắc mắc.Đêm đó đối với Lưu Tịnh Dung là một đêm khó ngủ, thân phận của cô tuy tạm thời được giữ kín nhưng lại bị kẻ thù biết được, trở thành một quả bom nổ chậm.
Mọi chuyện rối ren phức tạp cả lên, chưa cứu được người, còn nhiệm vụ phá hủy công sự Thiên Long quan phải làm sao, bây giờ nhích từng bước đều khó khăn.
Suốt một đêm trăn trở, thở ngắn than dài, Lưu Tịnh Dung đã nghĩ ra một cách mạo hiểm, tìm ra cơ hội sống trong đường chết.
Nhưng cô vẫn còn điều băn khoăn, cô có thể mạo hiểm, Hội cứu quốc phải mạo hiểm, còn những người cô thương yêu không cần cùng cô mạo hiểm.
Nghĩ đến phải từ bỏ tình bạn và một tình yêu sâu đậm, lòng của Lưu Tịnh Dung đau như cắt, khóe mắt vương giọt lệ.
Mặc dù vậy, cô vẫn phải hạ quyết tâm, một quyết định xé nát trái tim bởi vì sự an toàn của những người mà cô