Nhưng lần này Tiền Bảo Bảo đã đoán sai hoàn toàn, sau đó Lưu Tịnh Dung hoàn toàn mặc kệ cô và Thẩm Văn Đào, hờ hững không hề nói với họ một câu nào.Trong khoảnh khắc Lưu Tịnh Dung xoay người, trên gò má chảy giọt lệ sầu, cô chẳng che giấu được đau thương, trái tim của cô dường như bị xé nát.
Phải, nãy giờ cô đang diễn kịch với bọn họ, cô hiểu rõ tính cách của Thẩm Văn Đào và Tiền Bảo Bảo, lại càng tin tưởng tình cảm Thẩm Văn Đào dành cho cô nên cô chẳng có chút nghi ngờ bọn họ.
Cô phải lợi dụng chuyện trông vô lý này, cắt đứt quan hệ của bọn họ khi cô đang ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Tuy cách này rất tàn nhẫn nhưng tốt hơn để nguy hiểm cận kề bọn họ.
Nỗi uất ức trong cô chẳng nơi trút, chỉ có thể lấy tên nãy giờ vẫn theo dõi cô làm chỗ trút giận vậy.
Vì thế, Lưu Tịnh Dung đã chặn đánh hắn một trận, đe dọa:- Ngươi về nói với Lý Thiên Hàng không được đi theo tôi, nếu không chớ trách tôi độc ác, đến một người tôi giết một người – Hàn ý lạnh lẽo mang theo thanh âm chết chóc.Tên đó sợ hãi run lẩy bẩy, luôn miệng đáp lại:- Dạ, dạ - Sau đó vắt chân lên cổ mà chạy mất.Từ hôm đó, Lưu Tịnh Dung đối với ai cũng rất ít trò chuyện hay phản ứng, gương mặt luôn lạnh tanh, đặc biệt là không hề nói một câu nào với Tiền Bảo Bảo và Thẩm Văn Đào khiến cho bọn họ nóng vội khổ tâm mà không biết làm sao, khiến cho không khí của lớp học cũng trở nên lạnh lẽo.
Được một ngày, Hạng Hạo không nhịn được thắc mắc:- Bảo Bảo, em với Lưu Tịnh Dung làm sao vậy?Tiền Bảo Bảo cũng không che giấu kể lại mọi chuyện cho Hạng Hạo nghe, hết lời mà Hạng Hạo vẫn không nói gì mà chỉ đứng lặng yên suy nghĩ nhíu chặt mày, cô lo lắng hỏi:- Hạng Hạo, lẽ nào anh cũng nghi ngờ em và Thẩm Văn Đào có gì sao.- Không có, em nghĩ đi đâu vậy.
Anh chỉ đang nghĩ, Lưu Tịnh Dung quá kì lạ, phản ứng của cô ấy quá kì lạ - Hạng Hạo bình luận về chuyện này.Người ngoài cuộc lúc nào cũng sáng suốt hơn, nghe vậy, Tiền Bảo Bảo cũng bắt đầu nghi ngờ:- Giờ anh nói vậy, em cũng cảm thấy không ổn – Cân nhắc một hồi, Tiền Bảo Bảo quyết định nói ra bí mật cô cất giấu bấy lâu – Em từng phát hiện ban đêm Lưu Tịnh Dung lẻn rời khỏi trường, khi trở về còn bị thương nữa.
Sau đó em dò hỏi cô ấy lại phủ nhận.
Hơn nữa em thấy người đột nhập trường quân đội đụng độ cùng em có chút giống với Tịnh Dung.- Em nói cái gì? – Hạng Hạo kinh ngạc kêu lên, không tin nổi hỏi lại lần nữa – Chuyện này không phải chuyện nhỏ đâu, em nói có thật không, sao trước giờ em không nói gì với anh.- Em cảm thấy Tịnh Dung chắc có chuyện khó nói nên mới không vạch trần, với lại đêm đó em cũng đâu thấy mặt người đó, chắc không phải Tịnh Dung đâu, em nói với anh làm gì cho rắc rối.
Chỉ qua bây giờ anh nói kì lạ nên em mới nghĩ đến thôi – Tiền Bảo Bảo giải thích.Hạng Hạo nhíu chặt mày suy nghĩ, hôm đó sau khi anh gặp được Lưu Tịnh Dung thì dấu vết của người đột nhập cũng biến mất, lẽ nào người hôm đó thực sự là cô ấy sao.
Nhưng thâm tâm hắn lại có một thanh âm phủ nhận, không thể nào, hắn nhìn ra Lưu Tịnh Dung là một người hiểu rõ đại nghĩa dân tộc lại hiếu thảo, cô sẽ không làm ra mấy chuyện như đột nhập trường quân đội, giải cứu gián điệp Nhật Bản đâu.
Hàng loạt suy nghĩ xuất hiện trong đầu khiến cho Hạng Hạo rối rắm, hắn phải làm gì đó để làm rõ nghi vấn của bản thân:- Bảo Bảo, chúng ta âm thầm theo dõi thử Lưu Tịnh Dung xem sao.- Nhưng… - Tiền Bảo Bảo do dự, bọn họ là bạn bè, là chiến hữu đồng sinh cộng tử, mấy chuyện nghi ngờ theo dõi gì đó không thích hợp cho lắm.- Chúng ta chỉ theo dõi thôi chứ có làm gì Tịnh Dung đâu, còn hơn luôn nghi ngờ sẽ làm tổn thương tình cảm – Hạng Hạo khuyên, đợi Tiền Bảo Bảo bất đắc dĩ gật gật đầu, rồi mới nói tiếp – Chúng ta đi tìm Thẩm Văn Đào bàn bạc kế hoạch cho tốt chứ Lưu Tịnh Dung không dễ theo dõi đâu.Lưu Tịnh Dung và Lý Thiên Hàng đang thi xem ai kiên nhẫn hơn, ai yên tĩnh hơn thì coi như thắng thế.
Nhưng có lẽ do thân phận bí mật che giấu rất kĩ lại bị Lưu Tịnh Dung biết được