Ánh mắt Cố Vọng giống như là một con rắn độc, khóa chặt lấy cô.
Trong nháy mắt, Khanh Linh cảm thấy nếu như bản thân trả lời không tốt thì con rắn này sẽ lập tức ăn nuốt cô vào bụng ngay.
Cô không phải là sư phụ của Cố Vọng, cũng không phải tu sĩ Tiên Môn, mà chỉ là một Quỷ Tu, hắn hỏi như vậy rất đúng.
Cô dựa vào cái gì mà nói sẽ không để cho hắn nhập ma?
Cô không có lập trường, cũng không có tư cách.
Lập trường …
Ánh mắt Khanh Linh bất chợt lóe sáng, cô xác thực không có tư cách thích hợp, nhưng cô có lập trường, lập trường của cô chỉ có Cố Vọng.
Cố Vọng đã nhận ra sự thay đổi nho nhỏ này trong ánh mắt cô.
Tay hắn ấn lên miệng vết thương của Khanh Linh, nơi đó vẫn còn đang chảy máu, được hắn dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lau đi.
“Hửm?” Giọng điệu Cố Vọng không hề thay đổi: “Dựa vào cái gì?”
Cô vừa muốn lên tiếng, khóe mắt đã liếc thấy Lâm Ngân Chi đang cầm kiếm đứng cách đó không xa. Không biết vì sao lúc này y lại không hề nhúc nhích, chỉ nhìn sang bên này.
Còn có biến số!
Cô suy tư một lát, ngước mắt lên, nghiêm túc hỏi: “Ngươi muốn nhập ma sao?”
Đột nhiên từ người hỏi biến thành người bị hỏi, Cố Vọng trong chớp mắt hơi khựng lại, trong mắt hắn nhiều hơn mấy phần suy nghĩ sâu xa.
Cô chỉ là đang xác định biến số.
Kịch bản ở chỗ này và ban đầu có chút giống nhau, nhưng cũng có khác nhau, song tổng cục lại chậm chạp không cung cấp cho cô bất kỳ thông tin nào, cô chỉ có thể tự mình phân biệt.
Truyện [Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Biến hóa của nam chính Lâm Ngân Chi cũng rất khác, sau khi tiếp xúc, Cố Vọng dường như cũng không giống.
Cho nên cô là đang xác nhận xem liệu Cố Vọng có cần đến sự giúp đỡ của cô hay không? Có phải cô đang làm chuyện vô ích hay không?
Cố Vọng cảm thấy câu hỏi này có chút ý tứ, hắn không quan tâm đến những tu sĩ đang kêu gào kia, cũng không nhìn tới Lâm Ngân Chi.
Nếu cảm thấy có ý nghĩa thì hắn sẽ đi khai thác, dù sao mấy năm gần đây, đã lâu lắm rồi hắn chưa từng gặp được chuyện tình có ý nghĩa.
Hắn chậm rãi nói: “Nếu muốn thì sao?”
Khanh Linh bình tĩnh đáp: “Vậy thì ta lập tức rời đi, ngươi cứ làm chuyện mà ngươi muốn làm.”
Đối với câu trả lời này, Cố Vọng cũng chưa nói là hài lòng hay không. Môi hắn mím lại, đề cao âm cuối: “Vậy nếu như không muốn?”
Khanh Linh không hề do dự, ánh mắt hơi sáng lên: “Vậy thì ta vĩnh viễn đều sẽ đứng về phía ngươi.”
Cố Vọng nhìn sâu vào mắt của cô, hoàn toàn sạch sẽ giống như trước đây, lúc nói chuyện ánh mắt không hề trốn tránh, giống như trong mắt chỉ có mỗi mình hắn vậy.
Không biết nghĩ đến gì đó, nét mặt Cố Vọng nháy mắt cứng lại, từ từ trở nên hơi kỳ lạ.
Hắn nhanh chóng thả tay Khanh Linh ra.
Khanh Linh nhạy cảm phát hiện, con rắn độc kia giống như đang thả cô ra, rồi lại như cũ thăm dò ở xung quanh cô.
Cố Vọng hơi đăm chiêu hỏi: “Ngươi có biết gạt ta phải trả giá đắt ra sao không?”
Khanh Linh: “Gì cơ?”
“Thôi.” Cố Vọng xua tay, không nhìn tới cô nữa, như thể có chút khó giải quyết, hơi thiếu kiên nhẫn nói: “Tạm thời cứ chờ đi.”
Khanh Linh nhíu mày: “Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta mà.”
Cố Vọng không nhìn cô: “Ừm?”
Khanh Linh: “Ngươi có muốn không?”
Kiếm của Lâm Ngân Chi bỗng nhiên vang lên một tiếng.
Động tác lần chuỗi Phật châu trên tay Cố Vọng cũng nhanh hơn một chút, cuối cùng dừng lại, lười biếng lườm cô: “Tạm thời chưa muốn.”
Tạm thời…
Khanh Linh lặng lẽ thở phào một hơi.
Hai người đứng nói luyên thuyên được một hồi lâu, những tu sĩ bên cạnh thấy Lâm Ngân Chi vẫn chưa nhúc nhích, có chút nóng nảy: “Lâm đ*o trưởng!”
Một tiếng này đã gọi mấy người tỉnh táo trở lại.
Ấn đường Lâm Ngân Chi khẽ nhíu lại, trong tay y vẫn đang cầm kiếm, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Mấy người này đang đứng cách đó rất gần, Cổ Vũ Yên và Lâm Ngân Chi đều nghe được đoạn đối thoại giữa Khanh Linh và Cố Vọng.
Trên gương mặt lạnh lùng của Lâm Ngân Chi không nhìn ra được biểu cảm gì. Ánh mắt y đảo qua trên người Khanh Linh, sau đó nhìn về phía Cố Vọng: “Có thật vậy không?”
Cố Vọng nhếch môi, cuồng vọng tới cực điểm: “Hình như chuyện này không liên quan gì tới chuyện ta muốn giết ngươi.”
Khanh Linh: …
Tỉnh lại giùm đi, người đang đứng ở trước mặt ngươi là nam chính đó.
Cô hơi không đành lòng, vươn một tay ra ngăn cản Cố Vọng: “Bây giờ ngươi còn đang bị thương đấy.”
Cố Vọng thoáng ngạc nhiên: “Không phải ngươi đứng về phía của ta sao?”
“Sao hả?” Hắn cười: “Giúp ta, cùng nhau giết hắn.”
Sao mức độ chấp nhận của ngươi bây giờ lại cao tới như vậy…
Khanh Linh cạn lời, không thể không thành thật mà nhắc nhở: “Nhưng ta đánh không lại hắn.”
Cố Vọng nhướng mày: “Ồ? Các ngươi từng đánh qua rồi?”
Ai mà đánh thắng được nam chính cơ chứ…
Cho dù là đánh thắng thì y cũng không chết được, nam nữ chính là nhân vật nòng cốt của một quyển sách. Không có nam chính thì quyển sách này sẽ không còn tồn tại, toàn bộ thế giới trong sách sẽ bị sụp đổ.
Nam nữ chính được thiên đạo che chở, không ai có thể biết rõ về thế giới trong sách này hơn cô.
“Không có.” Cô lắc đầu: “Nhưng ta tự biết lượng sức mình.”
Sắc mặt Cố Vọng lạnh xuống, ánh mắt của hắn và Lâm Ngân Chi giao nhau, môi mỏng lạnh lùng cong lên: “Chưa từng đánh thì làm sao biết được.”
Hắn cúi người, nói vào tai Khanh Linh: “Ngươi cứ đánh đi, còn có ta ở đây.”
“Sư huynh.” Cổ Vũ Yên thấy thế cũng không đứng yên, hơi lo lắng nói: “Muội cũng có thể giúp huynh.”
Khanh Linh: Ôi, bị nhìn thấu rồi.
Nam nữ chính song kiếm hợp bích.
Những tu sĩ còn lại cũng lên tiếng: “Lâm đ*o hữu! Chúng ta cũng giúp ngươi!”
Khanh Linh nhìn về phía Cố Vọng, dùng mắt ra hiệu: Ngươi nhìn đi.
Cố Vọng mỉm cười, dường như không hề đặt những kẻ này vào trong mắt.
Lâm Ngân Chi đưa tay, chặn lại những tiếng ồn ào náo động kia: “Không cần.”
Ý là y không cần những kẻ này tới hỗ trợ.
Truyện [Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Trên một số phương diện, Lâm Ngân Chi luôn có một sự cố chấp không giống y. Cổ Vũ Yên biết rõ tính cách nói một không hai này của y, nàng ta cắn răng, không rõ vì sao y lại kiên trì chuyện của Cố Vọng tới như vậy.
Khanh Linh nhớ trước đây Cổ Vũ Yên đã từng nói qua, mỗi lần Lâm Ngân Chi và Cố Vọng đánh nhau đều không cho người ngoài nhúng tay vào.
Cố Vọng ngược lại còn lẽ thẳng khí hùng kêu gọi trợ giúp.
“Ta không phải hắn.” Cố Vọng giống như nhìn ra được cô đang suy nghĩ cái gì, hắn khẽ cười: “Ta vất vả lắm mới kiếm được người đứng về phía mình, vì sao lại không cần.”
Hắn cầm một viên Phật châu: “Tiểu Quỷ Chủ, chứng minh cho ta xem đi.”
“Ngươi vĩnh viễn đều đứng về phía ta như thế nào đây.”
Hai chữ “vĩnh viễn” bị hắn cắn chặt, đặc biệt nhắc đi nhắc lại.
Khanh Linh cảm thấy, nếu mình còn không chịu đi lên, vậy thì nam chính không chết, mà ngược lại là cô phải chết.
Cô chỉ rối rắm trong chớp mắt, ánh mắt chậm rãi rơi vào người Lâm Ngân Chi.
Lâm Ngân Chi cảm nhận được ánh nhìn của cô cũng ngước mắt lên nhìn, nhưng lại không ra tay trước.
Cố Vọng có chút hứng trí bừng bừng nhìn cô, muốn nhìn xem cô ra tay thế nào.
Có điều Khanh Linh lại dời tầm mắt đi, không có ý định ra tay.
Vẻ mặt Cố Vọng thoáng cái trở nên lãnh đạm.
Người trước mặt đột nhiên mở miệng nói khẽ: “Ngươi đang bị thương, nếu như đánh nhau, cho dù có thế nào ngươi cũng sẽ bị thương nặng hơn.”
Cô nhíu mày: “Ta không cho phép ngươi bị thương nặng hơn ở trước mặt ta.”
Giọng điệu cô nhẹ nhàng, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được: “Ta sẽ giúp ngươi chặn hết tất cả khả năng khiến ngươi nhập ma.”
Con ngươi đen láy của Cố Vọng hơi dịch chuyển, không nói lời nào.
Khanh Linh cầm một quả trái cây đưa tới, thử thuyết phục: “Chúng ta về trị thương trước đi.”
Cố Vọng cắn lấy chữ: “Chúng ta?”
Có một tên tu sĩ nghe vậy lập tức đứng ra: “Ai cho các ngươi rời đi? Đồ của chúng ta còn chưa giao ra mà!”
Cố Vọng nhàn nhạt cất tiếng: “Ồn ào.”
Theo lời nói của hắn, một viên Phật châu lập tức bay về phía người kia, tức khắc có một thanh kiếm ngăn lại, Phật châu gặp kiếm bị chắn bay ngược trở về, Cố Vọng đưa tay ra đón được.
Tên tu sĩ được cứu kia căm phẫn nói: “Lâm đ*o hữu, tuy nói hắn ta không phải Ma Tu, nhưng ma khí kia có muốn cản cũng cản không được, hơn nữa ở bên cạnh hắn ta còn có một Quỷ Tu.”
“Kiếm và túi phù của chúng ta chính là bảo vật cầu còn không được.”
“Hắn sẽ không đoạt đồ gì đó của các ngươi.”
“Không phải hắn.”
Hai người đồng loạt mở miệng. Một người là Khanh Linh, người còn lại là…
Cô ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Ngân Chi đang nói giúp cho Cố Vọng. Mặc dù y giúp tu sĩ kia đỡ một kích, nhưng lại nói giúp cho Cố Vọng.
Tu sĩ kia không rõ vì sao Lâm Ngân Chi lại nói giúp cho Cố Vọng: “Vậy thì còn ai nữa!”
Đấu đá với nhau đã lâu nên thành ra lại có giao tình, Cổ Vũ Yên cũng coi như biết rõ thái độ làm người của Cố Vọng. Hắn sẽ không làm ra loại chuyện trộm cắp này, hơn nữa Lâm Ngân Chi cũng đã mở miệng, nàng ta bèn hỏi: “Các ngươi có chứng cứ gì không?”
Khanh Linh thật sự cảm thấy nghi ngờ.
Ta muốn giết ngươi, ngươi
muốn giết ta. Sao ta lại phải thay ngươi giải thích chứ?
Đám tu sĩ nghẹn họng: “Nhưng kiếm và túi phù dù sao cũng không thể không cánh mà bay được.”
Cố Vọng không có biểu cảm gì, dường như hắn đã quá quen với tình cảnh này, cho nên cảm thấy rất đỗi bình thường. Hắn chỉ lo ngắm nghía quả thần mà cô cho hắn, sau đó hỏi: “Sao ngươi lại cho rằng không phải ta?”
Khanh Linh: “Ngươi lấy mấy thứ đó làm gì? Ngươi đâu có cần.”
Cô tò mò hỏi: “Sao Lâm Ngân Chi lại giúp ngươi giải thích?”
Cố Vọng không cho là đúng, cắn một miếng trái cây: “Chắc là có bệnh.”
Khanh Linh: “Ngươi không giải thích một chút sao?”
“Giải thích cái gì?” Cố Vọng ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn sang bên kia một lần: “Lãng phí miệng lưỡi.”
Giọng nói không lớn không nhỏ nhưng đủ làm cho người ta nghe rõ, như là cố ý nói cho bọn họ nghe vậy.
Mấy tu sĩ kia tức đến đỏ bừng cả mặt, tên này thật sự quá ngông cuồng rồi.
Cố Vọng bất chợt nhìn thấy trái cây nhỏ vẫn luôn nép vào trong ngực của cô, không đầu không cuối nói: “Làm rất rốt.”
Khanh Linh: “?”
Cô nhìn theo ánh mắt Cố Vọng, lúc này mới nhớ ra Thần Mộc vẫn đang ở chỗ của mình.
Có ý gì? Cố Vọng đã nhìn ra cái gì rồi ư?
Không lẽ đồ là do Thần Mộc lấy?
Thần Mộc nảy lên hai cái, dường như cảm thấy hơi phấn khích nhưng ngại đang có người ở đây nên rất là dè chừng không hề nhúc nhích.
Khanh Linh: Thật sự là nó ư?
Cố Vọng không nhìn tiếp nữa, mà liếc mắt nhìn sang bên kia: “Đi thôi.”
Khanh Linh không ngờ hắn lại bỏ qua nhanh như vậy: “Không đánh nữa sao?”
“Ừm.” Hắn lại nhìn vào trong lòng cô, bất chợt cong môi: “Đột nhiên không muốn đánh nữa.”
“Không phải nói trở về sao?” Hắn cười như không cười: “So với chuyện này, ta càng tò mò về chuyện “chúng ta” trở về đâu hơn.”
Khanh Linh: “Tùy ngươi.”
“Ngươi đi đâu ta đi đó.”
Cố Vọng lại lộ ra vẻ mặt kỳ dị kia: “Ngươi như thế này ta sẽ rất áp lực đó.”
Khanh Linh: “?”
Áp lực gì? Không có chỗ nào để đi sao?
Khanh Linh sực nhớ tới căn nhà trúc nhỏ ở phía sau núi của hắn, còn nhỏ hơn cả hơn động phủ của cô.
“Vậy…” Cô đề nghị thử: “Đi vách núi cấm ở Quỷ Giới được không?”
Hắn im lặng một lát, miễn cưỡng nói: “Được thôi.”
Khanh Linh nhìn nam nữ chính và đám tu sĩ ở sau lưng, Lâm Ngân Chi vừa lúc đi tới.
Truyện [Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Cô là một người thông minh, sợ rằng hai người này sẽ đánh tiếp nên lập tức thả quỷ khí ra, nhiễu loạn tầm mắt mọi người sau đó kéo Cố Vọng chuồn đi.
Lâm Ngân Chi đứng yên không động đậy ở trong quỷ khí, ngược lại Cổ Vũ Yên dùng kiếm đánh tan quỷ khí thì thấy đã không còn một bóng người.
Nàng ta hỏi: “Sư huynh định bỏ qua cho hắn sao?”
Nếu Lâm Ngân Chi muốn đánh nhau, quỷ khí này tạm thời không ngăn được bọn họ, ngăn không được bao lâu còn có khả năng bị đuổi kịp.
Lâm Ngân Chi nhìn vào chỗ hai người biến mất, đáp: “Không.”
Bên này Khanh Linh nắm tay Cố Vọng chạy thẳng một đường, thấy sau lưng không có ai đuổi theo mới từ từ dừng lại, vừa quay đầu lại lập tức nhìn thấy biểu cảm “bận nhưng vẫn ung dung” của hắn.
Theo tầm mắt hắn nhìn xuống, cô mới phát hiện mình đang nắm tay hắn kéo đi.
Khanh Linh lập tức thả tay ra: “Bọn họ không đuổi theo.”
Cố Vọng chậm rãi nói: “Ta biết.”
Khanh Linh: “….Vậy chúng ta quay về Quỷ Giới đi.”
Đi được hai bước, cô đột nhiên nhớ ra gì đó, lấy Thần Mộc ra, đang chuẩn bị vứt xuống thì đột nhiên dừng lại. Thứ này vốn là nam chính đoạt được, có điều Cố Vọng đi tới nơi này cũng là vì nó.
Bây giờ Thần Mộc đang ở trong tay cô, cô có nên trả lại cho nam chính không?
Cô liếc mắt nhìn sang Cố Vọng bên cạnh, dường như hắn không hề quan tâm cô đang làm cái gì, thậm chí nhìn cô cầm Thần Mộc trong tay cũng không có phản ứng gì.
Cô hơi do dự, quyết định nhét Thần Mộc kia vào trong ngực Cố Vọng.
Cố Vọng bất ngờ không kịp đề phòng, chờ đến khi hắn thấy rõ thứ ở trong lồng ngực mới khẽ nhíu mày: “Có ý gì?”
“Cho ngươi đấy.”
Khanh Linh cảm thấy bản thân không phải là người chí công vô tư, bây giờ hắn là người mà cô che chở, hắn cần thứ này, mặc kệ cái tên nam chính gì đó đi, chỉ có thể đổ thừa cho Lâm Ngân Chi vận khí không tốt.
Cố Vọng cầm trái cây trong tay, bịt miệng Thần Mộc đang muốn mở miệng nói chuyện lại, có chút đăm chiêu: “Ngươi tới nơi này là vì muốn tìm thứ này cho ta?”
“Không phải.” Cô lắc đầu: “Là nó trùng hợp chạy tới chỗ này của ta thôi.”
“Vậy vì sao phải cho ta?”
Khanh Linh: “Chắc là ngươi sẽ cần.”
Cố Vọng khẽ cười, trả trái cây về chỗ của cô: “Ta không cần.”
“Nếu nó đã tới chỗ của ngươi thì chính là của ngươi.”
Khanh Linh: “Nhưng ngươi tới nơi này không phải là để tìm nó sao?”
“Đúng vậy.” Cố Vọng trả lời rất dứt khoát: “Nhưng cũng không phải hoàn toàn.”
“Chỉ cần không ở trong tay của Lâm Ngân Chi thì ở đâu cũng được.”
Khanh Linh: “…”
Cô thật sự không thể hiểu nổi mối quan hệ giữa hai người này.
Truyện [Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Cuối cùng Thần Mộc lại trở về trong ngực của cô, bất mãn lên tiếng: “Các ngươi có ý gì đây? Có biết bao nhiêu người muốn có đứợc ta không hả?”
Hai người này đem nó đá qua đá lại, sao lại phiền như vậy chứ?
“Làm như ai cũng muốn đi theo các ngươi.” Thần Mộc nảy cộp cộp mấy cái muốn nhảy ra ngoài: “Tự đi thì hơn…”
Nó còn chưa nói xong đã bị một cặp mắt nhìn chằm chằm vào.
Cố Vọng cười khanh khách nhìn nó. Quanh người Thần Mộc lập tức nổi đầy gai ốc, động tác bất chợt khựng lại: “Ấy… ta muốn đi theo mọi người.”
Khanh Linh nghĩ, dù sao cô vẫn luôn đi theo bên cạnh Cố Vọng, Thần Mộc này tương đương là của hắn. Vì để tránh cho người phía sau đuổi theo, cô dứt khoát đá Thần Mộc trở về.
Truyện [Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Hai người vừa chuẩn bị đi tới lối ra Thần Cảnh, vẻ mặt Cố Vọng đột nhiên u ám, nắm tay cô lại.
Khanh Linh có chút mờ mịt, lúc này mặt đất bắt đầu rung lắc dữ dội, giống như đất rung núi chuyển.
Thần Mộc từ trong lòng cô nhảy ra, sắc mặt tái nhợt: “Là núi lửa ở trung tâm Thần Cảnh Kim Uyên.”
Khanh Linh giật mình: Đây không phải là nội dung kịch bản của nam nữ chính sao?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, cô và Cố Vọng lập tức rơi vào một cái khe nứt bất thình lình xuất hiện trên mặt đất.
Cố Vọng trở tay kéo cô vào trong ngực, cô tìm được điểm tựa nhanh chóng ôm chặt lấy hắn, sau đó nghe được một câu ý vị sâu xa của hắn: “Chậc, ngược lại để cho ngươi được hời rồi.”
Khanh Linh: “?”
Tác giả có lời muốn nói: Làm nhiều việc như vậy, nàng ấy chắc chắn là thích ta, ôm chặt như vậy, thiệt sự quá hời cho nàng ấy rồi.