Chiếm hời? Cô thì chiếm hời cái gì?
Khanh Linh không hiểu.
Nhưng hiện tại cô quả thực không có thời gian suy nghĩ vấn đề này. Trên đường rơi xuống, chung quanh đều một màu đen, bàn tay trên eo cô đột nhiên buông lỏng ra, Khanh Linh theo bản năng tóm lấy bên cạnh, nhưng không bắt được ai.
Cố Vọng biến mất.
Vừa ý thức được chuyện này, cô liền rơi vào trong một cái động.
Linh Si đã xuất hiện trước khi xảy ra nguy hiểm, hắn hóa thành sương mù đỡ lấy Khanh Linh mới làm cô không bị ngã khi tiếp đất.
Trong động này nhiệt độ quá cao, cũng may Khanh Linh là quỷ tu, so với những tu sĩ bình thường thì cơ thể cô lạnh lẽo khác thường hơn, cho nên thứ này không có ảnh hưởng nhiều với cô.
Cô đứng dậy đánh giá chung quanh, huyệt động này không lớn, ở giữa có một cái hố to, trong hố là dung nham đang sôi trào, mà trong dung nham lại là vô số oán linh đang lăn lộn.
Còn chung quanh vách đá lại có vô số cửa động, thông đến nhiều phương hướng khác nhau.
Thần Mộc hóa thành tiểu đồng ba tuổi, nó chạy đến bên hố: “Con quỷ đó! Hắn chạy ra ngoài rồi!”
Khanh Linh vỗ nhẹ đầu nó: “Lễ phép chút đi.”
Thần Mộc: “?”
Thần Mộc nói con quỷ, là quỷ cảnh.
Nơi này đè nặng muôn vàn oán linh, oán linh sinh ra quỷ cảnh, quỷ cảnh thực lực càng mạnh, núi lửa ở đây càng rung động.
Chỉ có điều, cái này hẳn là cốt truyện của nam nữ chính.
Lâm Ngân Chi và Cổ Vũ Yên đã rơi xuống nơi này trước khi rời khỏi thần giới, cuối cùng cả hai cùng nhau giết hết quỷ cảnh mới ngăn được núi lửa phun trào, bảo vệ được thần giới Kim Uyên và các tu sĩ không rời khỏi thần giới.
Chuyện này khiến địa vị của hai người ở Tiên môn thăng tiến vùn vụt.
Chỉ là, kịch bản không hề liên quan đến Cố Vọng, chuyện này rõ ràng là một biến số.
Oán linh ở phía dưới đang đau khổ than khóc, quỷ cảnh lại không có ở đây, nhưng Khanh Linh cũng không quan tâm, cô phải tìm được Cố Vọng trước.
Khanh Linh hỏi Thần Mộc: “Tiểu bằng hữu, ngươi vẫn có thể tìm được người đi cùng chúng ta chứ?”
“Cái gì mà tiểu bằng hữu, ta tên là Kim Uyên.” Tiểu Kim Uyên vẻ mặt buồn bực, “Không tìm được, dưới mặt đất không có một gốc cây thực vật thì tìm thế nào?”
Nơi này cũng không có quỷ hồn.
Khanh Linh khẽ đảo mắt, nhìn về phía những oán linh đó, đôi mắt chậm rãi sáng lên.
Quỷ cảnh ư? Mượn thuộc hạ của ngươi dùng một chút vậy.
Khanh Linh giơ tay, quỷ khí trên đầu ngón tay trực tiếp bắt một oán linh dưới hố lên, oán linh không có ý thức, chỉ có vô tận ác ý bị áp chế.
“Trước tiên thử xem dưới nước.” Khanh Linh vừa rồi tiếp xúc gần với Cố Vọng, trên người còn có chút mùi hương của hắn, quỷ khí trên người cô chậm rãi chảy ra, bao bọc lấy oán linh kia, “Đi.”
Tiểu Kim Uyên nhìn oán linh kia thật sự bay ra ngoài thì kinh ngạc nói: “Đây là oán linh của quỷ cảnh mà!”
Khanh Linh cũng không ngờ tới thật sự có thể điều khiển được nó, cô trầm ngâm một lúc: “Nói không chừng, có lẽ quỷ cảnh cũng phải gọi ta là tổ tông chăng?”
Sử dụng oán linh và quỷ hồn, hình như không có gì khác nhau.
Cô áp chế nó theo đúng quy luật. Trước ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Kim Uyên, cô lại bắt tới thêm vài oán linh, mỗi một con oán linh đều bay về phía một cửa động.
Khanh Linh lúc này mới tìm một chỗ ngồi xuống, lấy chút điểm tâm, chia một ít cho Tiểu Kim Uyên: “Ngồi đi.”
Tiểu Kim Uyên cầm điểm tâm, có chút không rõ vì sao cô luôn tỏ ra vô cùng bình tĩnh: “Ngươi không nôn nóng sao?”
Khanh Linh thẳng thắng nói: “Có một chút.”
Tiểu Kim Uyên không thể tin được, trừng to mắt: “Vậy sao ngươi còn có thể ngồi đây ăn!”
Khanh Linh kỳ quái nhìn nó: “Bởi vì đói bụng.”
Nếu cô đi loạn, nói không chừng có thể sẽ bỏ lỡ một con đường, không bằng ngồi ở đây chờ.
Thời điểm này không ngồi bổ sung năng lượng thì còn có thể làm cái gì?
Nhìn vẻ mặt cứng đờ của Tiểu Kim Uyên, Khanh Linh cười nói: “Ngươi xem, nếu chúng ta đi rồi, hắn tới tìm không thấy chúng ta thì phải làm sao?”
“Trước hết cứ chờ oán linh trở về, ngươi đừng sốt ruột lo lắng quá.”
“Ừm.” Tiểu Kim Uyên cầm điểm tâm cắn một ngụm, lại nhìn thấy cánh tay cô bị thương, là cái tên lợi hại kia làm.
Nhớ tới Cố Vọng, Tiểu Kim Uyên liền cảm thấy không thoải mái, trong lòng từ từ nảy sinh bất đồng: “Người kia nguy hiểm như vậy, vì sao ngươi còn muốn giúp hắn?”
“Hả?” Khanh Linh phản ứng một chút, “Ngươi nói Cố Vọng?”
Tiểu Kim Uyên tăng thêm giọng điệu: “Hắn làm ngươi bị thương, còn muốn giết ngươi, ngươi bị thương hắn cũng mặc kệ.”
“Ừ.” Khanh Linh bất giác nhìn vào cánh tay của mình, cô giống như không để ý đến chuyện này, đau thì vẫn đau, chỉ là cô cảm thấy không quan trọng.
Cô lắc đầu: “Không thành vấn đề.”
Tiểu Kim Uyên bày ra biểu cảm khó hiểu: “Không thành vấn đề?”
Khanh Linh cảm thấy biểu cảm của nó ý là: Sao ngươi có thể ngốc như vậy?
“Ừm.” Khanh Linh gật đầu, ý vị thâm trường nói, “Có rất nhiều chuyện không cần lý do, ngươi còn nhỏ không hiểu được đâu.”
Cô thật sự không thể nói được.
Cũng không biết mình vì sao lại có thể vào tổng cục, tại sao một hai phải làm nhiệm vụ, không phải chuyện gì cũng có thể tìm được nguyên do.
Cô cũng biết, bản thân mình có thể không làm, nhưng vẫn sẽ có nhiệm vụ khác chờ cô, cái này không làm thì vẫn còn cái tiếp theo, vòng đi vòng lại.
Tiểu Kim Uyên ngắt lời: “Ta hơn một ngàn tuổi rồi!”
Khanh Linh quan sát nó, giọng điệu thành khẩn: “Woa.”
Tiểu Kim Uyên: “……”
Nó tức giận quay sang một bên, gặm điểm tâm, ngẫm nghĩ một lát rồi lại quay đầu qua, đưa tay chạm vào miệng vết thương của cô.
Khanh Linh biết nó đang chữa thương cho mình, đôi mắt cong lên: “Cảm ơn.”
Tiểu Kim Uyên vừa chữa thương cho cô vừa nhỏ giọng khuyên nhủ: “Ý ta là, nếu hắn đối xử với ngươi không tốt, ngươi cũng không cần đối tốt với hắn làm gì.”
Khanh Linh thở dài, nửa thật nửa giả nói: “Có một số việc không khống chế được.”
“Nhưng mà, ta sẽ chú ý.”
Cô sẽ không làm mình bị thương.
“Ngươi……”
Tiểu Kim Uyên còn muốn nói thêm, lại bị một người đột nhiên xuất hiện ở một cửa động cắt ngang: “Hắn có phải kẻ thù của các ngươi không?”
Khanh Linh quay đầu qua, Lâm Ngân Chi không biết đã lặng lẽ xuất hiện từ khi nào, y mặc một bộ y phục trắng, trên người giống như không dính bụi trần, đang nhìn về phía cô.
Lâm Ngân Chi cũng không ngờ tới, bản thân sẽ rơi vào cảnh tượng như vậy.
Hai người một lớn một nhỏ ngồi ở trong góc, vừa ăn điểm tâm vừa trò chuyện vui vẻ giữa những tiếng rên rỉ của oán linh.
Y hơi ngước mắt, mở miệng trước: “Khanh cô nương.”
Khanh Linh vẫn ngồi yên tại chỗ: “Lâm đ*o trưởng.”
Nói thật là cô cũng không phân biệt được người này là địch hay là bạn, chỉ là trước mắt y không có địch ý, cô cũng sẽ không ngớ ngẩn đi đối đầu với vai chính.
Lâm Ngân Chi chậm rãi đến gần, tới trước mặt cô.
Khanh Linh bị một đôi mắt lạnh lùng nhìn chăm chú, trong đầu chậm rãi đặt một dấu chấm hỏi: “?”
Lâm Ngân Chi hỏi: “Mới vừa rồi oán linh bị quỷ khí quấn lấy kia, là của cô nương sao?”
Khanh Linh không hề giấu giếm: “Ừm.”
Lâm Ngân Chi nhất thời im lặng: “Xin lỗi.”
“Cái gì?”
Lâm Ngân Chi nâng kiếm lên, trên mặt kiếm còn lưu lại quỷ khí, không nói thêm bất cứ thứ gì.
Khanh Linh liền hiểu, oán linh đi con đường kia đã bị y chém.
Nhưng Khanh Linh ngược lại cảm thấy không có gì quan trọng, cô chỉ kinh ngạc là Lâm Ngân Chi lại vì chuyện này mà nói xin lỗi với cô, ngẫm nghĩ một lát, cô bèn nói: “Không sao cả.”
Nói xong, cô đứng dậy, lại bắt tới một oán linh, chỉ trong chốc lát oán linh kia lại bay vào cửa động Lâm Ngân Chi vừa đi tới.
Lâm Ngân Chi đứng bên cạnh cô, nhìn động tác của cô: “Khanh cô nương đang tìm Cố Vọng.”
“Ừm.”
Khanh Linh nói xong mới phát hiện Cổ Vũ Yên cũng không có bên cạnh Lâm Ngân Chi, cô nghi hoặc: “Sư muội của ngươi đâu?”
Những người hỗ trợ các người đâu?
Lâm Ngân Chi: “Tách nhau ra rồi.”
Sắc mặt y không có biểu hiện gì nhiều, Khanh Linh ngẫm lại, dù sao oán linh cũng dùng không hết, nhàn rỗi cũng để không, bèn hỏi y: “Ngươi có tín vật của cô ta không? Ta giúp ngươi tìm.”
Lâm Ngân Chi lắc đầu: “Không có.”
Khanh Linh: “…… Vậy bỏ đi.”
Tốt xấu cũng là nhân vật chính, vậy mà một cái tín vật cũng không có.
Lúc này, thứ trên tay Lâm Ngân Chi tay đột nhiên sáng lên: “Sư huynh, muội vừa mới gặp những tu sĩ đó, một lát nữa sẽ dẫn bọn hắn lại đây.”
Lâm Ngân Chi trả lời: “Được.”
Khanh Linh đỏ mặt, sờ sờ lỗ tai: Là cô chưa hiểu chuyện đời, người ta còn có ngọc truyền âm, cô đúng là lo chuyện bao đồng rồi.
Giống như nhận ra sự ngượng ngùng của cô, Lâm Ngân Chi hơi liếc mắt, đồng tử khẽ động đậy.
“Vừa rồi đã nghe thấy cuộc trò chuyện của hai ngươi.” Lâm Ngân Chi liếc nhìn Tiểu Kim Uyên, đột nhiên nói, “Xin lỗi, ta không cố ý.”
Trò chuyện gì?
Cuộc trò chuyện của cô và Tiểu Kim Uyên sao?
Cũng đâu phải tâm sự thầm kín gì không muốn người khác nghe thấy, Khanh Linh không thèm để ý: “Không sao.”
Đầu ngón tay của Lâm Ngân Chi gõ nhẹ vào cây kiếm trong tay, chợt hỏi: “Những lời nói của Khanh cô nương hôm nay, Lâm mỗ có chút không rõ.”
Khanh Linh khó hiểu: Ta đã nói cái gì, có liên quan đến ngươi sao?
Cô uyển chuyển nói: “Ta không phải nói cho ngươi nghe.”
Ngươi nghe không hiểu thì liên quan gì đến ta?
Lâm Ngân Chi làm như không nghe thấy câu này, tiếp tục hỏi: “Ý của Khanh cô nương là, nếu như Cố Vọng muốn nhập ma, ngươi sẽ không ở bên hắn nữa?”
Nếu hắn muốn nhập ma, Khanh Linh cũng không thể lôi đầu hắn, để hắn không nhập vào.
Nhập ma, là tâm nhập.
Khanh Linh cảm thấy mình không cần thiết phải thổ lộ tâm tình với Lâm Ngân Chi, huống hồ, chính miệng Cố Vọng nói hắn sẽ không, vậy thì giả thiết này cũng không tồn tại.
Cô bèn nói giảm nói tránh: “Ta sẽ tôn trọng lựa chọn của hắn, hắn cứ làm những gì hắn muốn là được.”
Lâm Ngân Chi: “Bất luận hắn làm cái gì, biến thành dạng gì sao?”
Khanh Linh cảm thấy kỳ quái: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Lâm Ngân Chi nói: “Khanh cô nương là người đầu tiên ở bên hắn.”
Này cũng biết sao?
Khanh Linh: “Ngươi có vẻ rất quan tâm hắn.”
Lâm Ngân Chi giữ kiếm,
cất giọng nhàn nhạt: “Không có ai quan tâm hắn hơn ta.”
Vậy thì vì sao sau này các ngươi lại phản bội nhau?
Khanh Linh có chút thắc mắc về điều này: “Nhưng ngươi muốn hắn ăn Hồn Thanh Hoàn.”
Lâm Ngân Chi im lặng.
“Nếu ngươi quan tâm hắn, hy vọng ngày sau ngươi có thể đối tốt với hắn một chút.” Khanh Linh biết hai người này là huynh đệ, quan tâm là điều tất nhiên, nhưng cũng sẽ có khác biệt.
Cô quay đầu, nói, “Ta nghĩ rằng quan tâm thì phải muốn tốt cho hắn trước.”
Cô nói rất nghiêm túc.
Lâm Ngân Chi nhìn sắc mặt của cô, một lúc lâu sau y quay đầu sang hướng khác, nhìn đám oán linh đang sôi trào gào thét, giọng nói lạnh lùng: “Có rất nhiều chuyện rất khó để song toàn.”
Khanh Linh khẽ nhíu mày, không hiểu ý hắn.
Đối xử tốt với Cố Vọng, vì sao lại khó song toàn?
Lúc này, một oán linh từ trong một cửa động bay ra, Khanh Linh lập tức chuyển sự chú ý.
Cô quay đầu lại, Cố Vọng ở bên đó.
Cô duỗi tay: “Tiểu Kim Uyên.”
Tiểu Kim Uyên lập tức đuổi theo.
Thân ảnh của Khanh Linh và Tiểu Kim Uyên nháy mắt biến mất trong huyệt động, Lâm Ngân Chi nhìn về hướng đó, một lát sau, y hủy đi quỷ khí cuối cùng quấn quanh thân kiếm.
Trong động này gần như chỉ đủ cho một người chui qua, vừa hẹp vừa tối.
Sau khi ánh sáng của dung nham biến mất, một ma trơi xuất hiện bên cạnh Khanh Linh, chiếu sáng cho cô.
Ánh sáng vừa chiếu lên, một nửa linh hồn cô lập tức bị quét sạch.
Trước mặt cô có một người đang đứng đưa lưng về phía cô, một thân y phục đỏ, không phải Cố Vọng thì còn ai.
Khanh Linh thở phào nhẹ nhõm.
Cố Vọng cũng quay đầu lại, nhíu mày: “Tiểu Quỷ Chủ.”
Khanh Linh mượn ánh sáng ma trơi quan sát hắn một vòng: “Không sao chứ?”
Cố Vọng nhếch môi: “Không sao cả.”
Khanh Linh thấy hắn quả thật không sao, không còn nhiều vết thương nữa, cảm xúc hắn cũng đã ổn định lại, liền yên tâm nói: “Chúng ta đi tìm đường ra thôi.”
Cố Vọng có chút ngạc nhiên: “Ra ngoài sao?”
Khanh Linh: “Nếu không thì sao?”
Hắn vẫn chưa muốn ra ngoài sao?
Cố Vọng khẽ nheo mắt, chợt cười nói: “Không có gì, ta tìm được đường ra rồi.”
Khanh Linh: “Hả?”
Cố Vọng cũng không vội vã, hắn nhìn ma trơi, lại nhìn qua Khanh Linh, sau đó cười duỗi tay ra.
Khanh Linh còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn kéo lại gần.
Cố Vọng nói: “Đi theo ta.”
Khanh Linh khẽ vùng ra, Cố Vọng quay đầu lại: “Làm sao vậy?”
Khanh Linh tỏ ý muốn hắn buông tay, cảm thấy có chút kỳ quái: “Ta có thể tự đi.”
Ánh mắt Cố Vọng dừng lại trên bàn tay hai người, cảm xúc dưới đáy mắt thoáng qua rồi biến mất, sau đó buông lỏng tay ra: “Được.”
Khanh Linh đi theo phía sau hắn, đột nhiên, Cố Vọng ngừng lại, giơ tay đặt lên bức tường bên cạnh, nhẹ nhàng đẩy ra.
Cố Vọng nghiêng người tránh đường, ra hiệu cho cô: “Đi hướng này.”
Khanh Linh kinh ngạc: “Ngươi còn biết nơi này có mật đạo sao?”
Cố Vọng gật đầu, giải thích: “Vừa rồi đi dạo xung quanh, trùng hợp thấy được.”
Khanh Linh khẽ gật đầu, đi tới mật đạo Cố Vọng vừa đẩy ra kia.
Lại là một mật đạo khác, nhưng mà đối diện có ánh sáng, có vẻ thật sự là đường ra.
“Ngươi đi trước đi.” Khanh Linh nói, “Ta chắn phía sau cho ngươi.”
Cố Vọng có chút sửng sốt: “Ngươi chắn phía sau?”
Khanh Linh nhíu mày, nghiêm túc nói: “Ta làm sao có thể để ngươi mạo hiểm đi phía sau, vạn nhất quỷ cảnh đuổi theo thì phải làm sao?”
Cố Vọng nhanh chóng phản ứng lại, hắn thở dài một tiếng: “Cũng không ngốc lắm.”
Khanh Linh không phí sức nghe hắn nói nữa: “Mau lên.”
Cố Vọng cười rộ lên: “Ta làm sao có thể để ngươi một mình cản phía sau, cùng nhau đi đi.”
Khanh Linh gật đầu, lùi ra một chút.
Cố Vọng liền đi tới cửa mật đạo, hắn vừa mở miệng, trên tay đã bị cái gì đó cuốn lấy.
Hắn kinh ngạc cúi đầu, quỷ khí trên tay càng siết chặt.
“Ngươi……”
Khanh Linh kéo quỷ khí, lui về phía sau một bước, đẩy mạnh người hắn vào mật đạo, hờ hững nói: “Ngươi vẫn nên đi trước đi.”
‘Cố Vọng’ sửng sốt, bật cười nói: “Ngươi rất thông minh.”
Nói xong, thân hình hắn đột nhiên biến mất, quỷ khí của Khanh Linh quấn quanh trống rỗng, nháy mắt tiếp theo, phía sau cô có một người lao tới: “Làm sao ngươi có thể nhận ra?”
Khanh Linh đã quá quen với quỷ, cho nên không muốn tốn nhiều lời giải thích với quỷ cảnh.
Vì cái gì, quỷ cảnh không tìm nam nữ chính, lại chạy đến nơi này tìm cô!
Đáng giận.
Cô không chịu nổi quỷ cảnh cứ bám lấy mình, thân hình cũng biến mất trong chớp mắt, xuất hiện ở một bên khác.
“Những con oán linh đó của ta, hoá ra là ngươi sử dụng.” Quỷ cảnh vẫn còn trong dáng vẻ của Cố Vọng, nhưng biểu cảm lại khác nhau rất lớn, cùng khuôn mặt nhưng dáng vẻ thật sự bất đồng.
Khanh Linh nhìn hướng oán linh đi tới, bình tĩnh gật đầu: “Ừm.”
“Lá gan ngươi thật lớn.” Quỷ cảnh lạnh lùng cười, “Chi bằng, ngươi cũng tới làm oán linh của ta.”
Nói xong hắn lại lắc đầu: “Không đúng, đẹp như vậy mà làm oán linh thì thật đáng tiếc, làm quỷ phó của ta chăng?”
Khanh Linh chớp chớp mắt: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi một chút.”
Quỷ cảnh: “Cái gì?”
“Nói ra thật xấu hổ, ta có một biệt danh.” Khanh Linh ngượng ngùng cười một chút, “Mọi người đều gọi ta là……”
Cô hai mắt hơi cong: “Quỷ chủ của Cấm Nhai.”
Lỗ tai của Tiểu Kim Uyên dựng lên, chủ đề này nó biết!
Nó hỏi: “Biết cái gì gọi là quỷ chủ không?”
Quỷ cảnh: “……”
Tiểu Kim Uyên kiêu căng ngạo mạn nói: “Chính là chủ của Quỷ giới, nói ra thì ngươi còn phải kêu nàng ta một tiếng tổ tông đấy.”
Khanh Linh: “……”
Nói thì nói như vậy, nhưng ngươi có cần phải khiêu khích thế không hả.
Lúc này, quỷ hỏa ở một bên chợt điên cuồng rung động, Khanh Linh hơi khựng lại.
Quỷ cảnh cắn răng: “Tổ tông?”
“Ừm.” Khanh Linh cười nhạt: “Không cần khách khí như vậy.”
Trong bóng tối truyền ra một tiếng cười khẽ.
Quỷ cảnh nháy mắt quay đầu lại: “Ai!”
Khanh Linh nhìn ma trơi nhảy nhót lung tung, nghe thấy âm thanh cười khẽ, cô liền đoán được người đến là ai.
Cô quay đầu lại, người phía sau chậm rãi đi ra, hiện ra một gương mặt con người.
Ánh mắt hắn ở quét một vòng trên người Khanh Linh, Phật châu trên tay chậm rãi chuyển động, cười như không cười: “Không phải muốn đi theo ta sao, sao lại để lạc mất dấu?”
Khanh Linh: “……”
Đây là hàng thật.
Cô quay đầu lại nhìn vẻ mặt phẫn nộ và biểu cảm méo mó của quỷ cảnh, cao thấp đã thấy rõ.
Cố Vọng cũng theo cô tầm mắt nhìn qua, dừng ở trên người quỷ cảnh, khẽ nghiến răng một tiếng.
Hắn khẽ phất tay áo, một viên Phật châu bay qua, cười nhạo nói: “Chuyện này mà cũng có thể lam giả được, thật chướng mắt.”
Quỷ cảnh bị Phật châu của hắn đánh tan.
Không biết đã chạy tới nơi nào.
Khanh Linh cũng không đuổi theo, dù sao cô đã tìm được Cố Vọng.
Cố Vọng thu hồi tầm mắt, rũ mắt nhìn cô, hơi mỉm cười: “Tiểu Quỷ Chủ, nghe nói quỷ cảnh sẽ hóa thành người mà trong lòng người kia muốn gặp nhất.”
Hắn hơi cúi người, giọng điệu lưu luyến: “Như vậy là ngươi muốn gặp ta sao?”
Khanh Linh: Cô xác thật là chỉ muốn tìm được hắn.
Cô sửa cách dùng từ của hắn: “Ta là muốn tìm ngươi thôi.”
Cố Vọng cười nhẹ một tiếng: “Đưa tay đây.”
Khanh Linh nghi hoặc đưa tay, ngay sau đó, một viên Phật châu rơi vào tay cô.
Đầu ngón tay của Cố Vọng lăn lăn viên Phật châu trong lòng bàn tay cô, sau đó đứng thẳng dậy, nói: “Cầm lấy cái này, ta sẽ tự tìm được ngươi.”