Chỉ một câu ngắn ngủi nhưng Khanh Linh lại nghe hiểu ý tứ trong đó, theo ánh mắt của hắn nhìn đầu ngón tay mình.
Đáy lòng Khanh Linh bỗng thoáng qua một ý niệm: Thì ra hắn cũng có chuyện sợ hãi.
Chỉ là một câu nói từ rất lâu trước đây, vậy mà hắn vẫn còn nhớ rõ.
Phần tình cảm này của Cố Vọng dường như còn sâu đậm hơn cả tưởng tượng của cô.
Nghĩ đến đây, Khanh Linh dường như có chút thỏa mãn trong lòng, khiến cô có chút thích thú.
Nhưng Cố Vọng cũng không thể vì một chuyện nào đó mà liều lĩnh quên mình, Khanh Linh muốn hắn có thể sống thọ thật lâu.
Cô kéo tay Cố Vọng, nhẹ giọng nói: “Cố Vọng, chàng phải quý trọng bản thân mình nhiều hơn nữa.”
Cố Vọng ngẩn người.
Mắt hắn dần nhiễm ý cười, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống: “Được.”
“Ta rất nghiêm túc.” Khanh Linh rũ mắt, không hề kiêng dè nhìn hắn: “Ta vẫn luôn cho rằng, sống và chết là chuyện rất lớn.”
“Không có thứ gì đáng sợ và đáng buồn hơn cái chết, bởi vì đó là sự kết thúc của một đời người.”
Khanh Linh nhớ lại cảnh tượng trước khi mình chết, cô đang cảm thấy sợ hãi, cô cảm thấy mình còn rất nhiều chuyện vẫn chưa làm xong đã phải rời khỏi thế giới này.
Trước lúc đó, cô đã từng vô số lần nghĩ tới cái chết.
Nhưng lúc khoảnh khắc đó thật sự xảy ra, dường như những thứ đã trải qua không còn quan trọng nữa, bởi vì mọi chuyện đã kết thúc, không còn sinh mệnh thì sẽ không còn gì cả.
Cô không cần phải quan tâm những chuyện không quan trọng đó nữa.
Cũng chính vào lúc đó cô mới phát giác được, nhân sinh trên đời, chỉ cần mình cảm thấy tốt thì chính là tốt.
Cố Vọng im lặng lắng nghe, cảm xúc nơi đáy mắt lại rất phức tạp, Chủ Thần kia từng nói với hắn, Khanh Linh đã chết qua một lần.
Từ lúc hắn gặp cô, trong mắt cô vô cùng rất trống rỗng, nhưng có nhiều điểm lại bướng bỉnh và giới hạn khiến hắn cảm thấy rất kinh ngạc.
Giống như rất để tâm đến thứ gì đó, rồi lại như không quan tâm gì cả.
Không thể nhìn thấu được.
Hắn đã từng nghĩ, lúc Khanh Linh còn sống rốt cuộc đã trải qua những gì mới có thể khiến cô biến thành dáng vẻ đó, chỉ có khi bị ma khí ảnh hưởng mới có thể nhìn thấy con người thật của cô.
Khanh Linh: “Thế nên Cố Vọng, chàng phải quý trọng bản thân một chút.”
Cố Vọng mỉm cười, hắn nhấc tay nhẹ nhàng xoa đầu Khanh Linh: “Ừm, ta biết rồi.”
Cho dù hắn thật sự cảm thấy mọi thứ đều không quan trọng, nhưng bây giờ đã khác.
Mắt Khanh Linh hơi sáng lên, nói: “Mấy ngày nữa vết thương của chàng khá lên, chúng ta rời khỏi Cấm Nhai ra ngoài đi dạo nhé?”
“Sao?”
Khanh Linh ôn hòa hỏi: “Sau khi tới đây ta vẫn chưa đi được mấy nơi, chàng có thể đưa ta đi chơi được không?”
Cố Vọng gật đầu: “Được.”
Hắn cũng đã đi được bao nhiêu nơi đâu, hai kiếp này của hắn chỉ đi đánh nhau đến người chết ta sống với mấy kẻ lộn xộn đó.
Nhưng nhìn thấy ý cười trên mặt Khanh Linh, hắn không chút suy nghĩ đã lập tức đồng ý.
Như vậy mới cảm thấy còn sống cũng là một chuyện khiến người ta đáng mong chờ.
Khanh Linh biết tư tưởng của Cố Vọng không thể xoay chuyển trong chốc lát được, cô muốn dẫn hắn ra ngoài, để cho chính mình, cũng là để hắn cho đối phương thêm một chút thời gian.
Cho hắn biết, thế giới này không phải chỉ có những quá khứ không thể buông xuống đó.
Khanh Linh còn muốn nói gì nữa, lại thấy Cố Vọng đột nhiên gác đầu lên trên đầu gối mình, hắn cong môi nói: “Vậy chờ ta ngủ một giấc dậy được không?”
Hắn nói xong, còn chưa đợi Khanh Linh trả lời đã nhắm mắt lại.
Trực giác Khanh Linh nhận thấy điểm bất ổn, Cố Vọng sẽ không dùng một tư thế mất tự nhiên như vậy để ngủ ở đây.
“Tiểu Kim Uyên.”
Tiểu Kim Uyên nghe tiếng chạy tới, lập tức thấy Cố Vọng gục trên đùi Khanh Linh, lại nhìn quả Thần Mộc còn chưa ăn hết trên bàn, vẻ mặt thoáng đanh lại.
Nó ngồi xuống kiểm tra tình hình của Cố Vọng một hồi, gương mặt nhỏ khẽ nhăn lại: “Nội thương nghiêm trọng, cần phải tu dưỡng nhiều hơn, các ngươi nói chuyện gì mà nói lâu dữ vậy?”
“Chẳng lẽ hắn không có chút tự giác nào sao?”
Khanh Linh có chút chột dạ, hình như mình lôi kéo hắn nói chuyện nên mới lâu như vậy.
Cô gọi Linh Si ra, bảo Linh Si đưa Cố Vọng về giường của hắn.
Khanh Linh nhìn Cố Vọng đang hôn mê bất tỉnh ở trên giường, khẽ nhíu mày.
Không ngờ Lâm Ngân Chi lại có thể làm Cố Vọng bị thương nặng như vậy…
Nếu Lâm Ngân Chi có ký ức ở kiếp trước, vậy cũng biết được nguyên nhân y nhắm vào Cố Vọng.
Y là sợ Cố Vọng lại giống như kiếp trước, lần nữa dẫn theo mọi người đồng vu quy tận.
Nhưng Khanh Linh vẫn cảm thấy là lạ, nếu y sợ Cố Vọng thì cứ trực tiếp đi tìm Cố Vọng, hà cớ gì lại tìm đến cô muốn dẫn cô đi chứ?
Còn có Cổ Vũ Yên và tên Vô Kỳ khó hiểu kia nữa.
Thôi, vẫn nên đừng dính líu nhiều thì hơn.
——
Cố Vọng hôn mê liên tục mấy ngày, lúc tỉnh dậy là vào nửa đêm, hơn nữa còn ở trên giường của Khanh Linh.
Sau khi Cố Vọng ngất xỉu, Khanh Linh cảm thấy giấc ngủ mỗi đêm đã bình thường trở lại, ít nhất sẽ không còn ngủ như chết nữa.
Cho nên chỉ cần có động tĩnh là gần như đã đánh thức cô.
Bên hông bị người ta quấn lấy, còn có người đang khều tóc cô.
Lúc Khanh Linh mở mắt ra, mặt của Cố Vọng đã kề sát lại gần.
Trong lúc nhất thời hai người đều sửng sốt.
Nếu đổi lại là người khác, nói không chừng bây giờ Khanh Linh đã đá kẻ này ra khỏi Cấm Nhai.
Nhưng cô ngửi được mùi gỗ đàn hương quen thuộc trên người Cố Vọng.
Lửa ma trơi lúc sáng lúc tối, đôi mắt đỏ au của Cố Vọng ở trong bóng đêm đặc biệt khiến người ta khiếp sợ, lúc này trong đôi mắt kia còn có chút sửng sốt.
Khanh Linh im lặng nhìn cái tay bên hông mình, lại nhìn tư thế thuần thục tựa vào đầu giường cô của Cố Vọng, còn cái gì mà không nghĩ ra nữa chứ.
Ánh mắt cô sâu kín: “Còn không buông ra.”
Cố Vọng ngây người một lát, sau đó xấu hổ rút tay mình về, có điều vẫn ngồi tựa vào đầu giường, thở dài một tiếng: “Quên mất.”
“Quên cái gì?” Khanh Linh bò dậy: “Quên làm cho ta ngủ mê đúng không?”
Cố Vọng bật cười thành tiếng, cũng không phủ nhận.
Khanh Linh sửa sang lại tóc của mình, cô nói sao vài ngày trước đó Cố Vọng lại quy củ như vậy, thì ra lúc không quy củ là sau khi cô ngủ.
Cô bỗng nhiên sờ soạng cổ mình, mấy ngày nay Cố Vọng không tỉnh, dấu vết trên cổ cũng đã biến mất, cho nên…
Khanh Linh vừa giận vừa tức, đẩy hắn một cái: “Chàng muốn làm gì!”
Cố Vọng mím môi, một lúc lâu sau lại thở dài: “Thì không phải sợ nàng sợ hãi sao?”
Khanh Linh mặt không cảm xúc nói: “Như vậy chẳng lẽ không làm ta sợ hãi?”