Tuy đã có dự tính, nhưng Khanh Linh hoàn toàn không biết gì về thế giới này, hỏi Cố Vọng thì hắn lại trầm tư một hồi lâu mà vẫn chưa trả lời được nên đi đâu.
Ba người trong Cấm Nhai lúc này, một người là Tiểu Kim Uyên hằng năm đều ở Thần Cảnh Kim Uyên, một người đến thế giới này để làm nhiệm vụ, một người còn lại thì cuộc đời gần như đều bận đối đầu với đoàn nhân vật chính, thế là rốt cuộc không ai biết nên đi đâu chơi.
Có điều nghe nói muốn ra ngoài chơi, Tiểu Kim Uyên ngược lại rất hăng hái: “Ta thường nghe các tu sĩ nói, ở phía Nam có vùng biển, có không ít dị thú quý hiếm, là tiên cảnh trong nhân thế, chúng ta có thể đến nơi đó được không?”
Khanh Linh nghe vậy thì có chút kinh ngạc: “Nam Hải?”
“Ừm!”
Khanh Linh còn chưa kịp trả lời đã nghe Cố Vọng không chút do dự nói: “Không đi.”
Tiểu Kim Uyên nhỏ giọng phản bác: “Ngươi không biết đi đâu, ta đề nghị thì ngươi lại bác bỏ.”
Cố Vọng khảy phật châu, chỉ nói một câu không đi, nhưng cũng không giải thích nhiều.
Khanh Linh nhìn Phật châu trên tay hắn, hơi lấy làm lạ.
Lúc Cố Vọng chưa nhập ma cũng là lớn lên ở cửa Phật, đi theo Vô Khuynh trưởng lão tu tập Phật pháp, Phật châu này lẽ ra nên lấy Phật pháp dẫn đạo.
Nhưng lúc này hắn lại có thể vận dụng Phật châu không bị ảnh hưởng, khác biệt duy nhất dường như chỉ là không thấy Phật quang hiện lên phía trên Phật châu này.
Có điều Cố Vọng không muốn đi Nam Hải, điểm này cũng hợp với suy nghĩ của cô.
Không thể không nói, Khanh Linh vẫn còn một chút bóng ma tâm lý với nước.
“Còn chỗ nào khác không?”
Tiểu Kim Uyên ngạc nhiên: “Khanh Linh, ngươi cũng không muốn đi Nam Hải sao?”
Khanh Linh thoáng ngẩn người: “Ừm.”
Tiểu Kim Uyên dường như nghĩ đến gì đó, chỉ chỉ vào Cố Vọng: “Ta nhớ ra rồi, hắn nói ngươi không biết bơi.”
Khanh Linh liếc mắt nhìn Cố Vọng.
Cố Vọng cười: “Chẳng lẽ không nhớ lúc ở Tẩy Linh Trì đã nổi nóng thế nào với ta sao?”
Đương nhiên nhớ rõ, hôm đó cô xác thực có chút tức giận, chẳng qua khi đó cô không nói gì, vậy mà Cố Vọng lại nhớ kỹ đến vậy.
Tiểu Kim Uyên cũng coi như để tâm, ý kiến bị phủ quyết lại bắt đầu cân nhắc tiếp chỗ khác.
Lúc này lại gặp Linh Si từ bên ngoài đi vào: “Chủ tử, có người đến.”
Khanh Linh thấy lạ, sao Cấm Nhai của cô dạo này hay có người đến thế nhỉ?
Chẳng lẽ lại là người của Vân Cửu Phong?
Cô đi ra ngoài, lại bất ngờ nhìn thấy Tống Đoan đã lâu không gặp.
Tống Đoan dường như có chút căng thẳng, cầm cây quạt điên cuồng quạt gió cho mình, lúc nhìn thấy Khanh Linh thì hơi sững người.
“Tống Đoan?”
Nghe được giọng nói của Khanh Linh, Tống Đoan mới giống như hoàn hồn.
Hắn gấp cây quạt lại, đi lên phía trước mấy bước, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Khanh Linh, ngươi thực sự đã trở về rồi sao?”
Chuyện cô trở về, tuy nói không hề giấu giếm nhưng dẫu sao cũng không có bao nhiêu người biết được, tin tức của Tống Đoan ngược lại rất linh thông.
“Đúng vậy.” Khanh Linh dẫn hắn vào trong, “Đi vào rồi nói.”
Đi vào bên trong, nhìn Cố Vọng đang chống cằm, ý cười ban đầu trên mặt Tống Đoan cứng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường: “Cố, Cố huynh cũng ở đây sao?”
Cố Vọng ngước mắt lên, không mặn không nhạt ừm một tiếng.
Tống Đoan nhìn có vẻ hơi câu nệ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Cố Vọng, như thể muốn nhìn ra chút gì đó trên người hắn, thoạt nhìn như có lời muốn nói nhưng lại không dám nói.
Mắt thấy Tống Đoan sắp sửa nghẹn chết, Khanh Linh thắc mắc: “Sao thế?”
Tống Đoan hắng giọng, đi đến bên cạnh Khanh Linh, nhỏ giọng hỏi: “Cho nên, đúng là hắn đã cầm theo tín vật của ngươi đến Vô Trần Sơn cầu ngươi trở về sao?”
Khanh Linh có chút sửng sốt.
“Cạch” một tiếng, viên Phật châu của Cố Vọng gõ nhẹ lên mặt bàn làm phát ra tiếng vang, Tống Đoan lập tức ngồi thẳng dậy.
Trước đây cũng không thấy Tống Đoan sợ hắn như thế.
“Không hẳn thế.” Khanh Linh cong cong khóe mắt: “Là ta muốn trở về.”
Nếu không phải chính cô muốn trở về thì bất luận Cố Vọng có làm gì cô cũng sẽ không trở về.
Tống Đoan hết sức nghi hoặc: “Ngày ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Sau sự việc ở khe nứt kỳ dị, Khanh Linh và Cố Vọng đều cùng nhau biến mất, Lâm Ngân Chi cũng biến mất một khoảng thời gian.
Về sau Tống Đoan có đi tìm Lâm Ngân Chi, nhưng đổi lại chỉ là sự trầm mặc kéo dài.
Cuối cùng người nọ mới lập lờ nước đôi nói một câu: “Như vậy cũng tốt.”
Về phần Cố Vọng, sau khi hắn từ khe nứt kỳ dị đi ra ngoài, tất cả mọi người đều đang trong trạng thái cảnh giác.
Ban đầu lúc ở khe nứt kỳ dị hắn đã muốn dẫn theo Lâm Ngân Chi đồng vu quy tận, kéo y vào vực sâu, chẳng qua lại bị một kiếm của Lâm Ngân Chi giết ngược.
Bây giờ đi ra, mọi người cứ cho rằng hắn sẽ trở lại Ma Giới trở thành Ma Chủ kế tiếp, vậy mà không ngờ hắn lại dẫn theo Thần Mộc Kim Uyên đi tới Cấm Nhai.
Từ đó về sau Cấm Nhai cũng trở thành một nơi khiến người ta không dám nhắc tới.
Tống Đoan vốn nghe nói ngày nào Cố Vọng cũng đến Vô Trần Sơn, xuất phát từ phần tình nghĩa trước đây Cố Vọng đã từng cứu hắn, hắn cũng qua đó mấy lần.
Nhưng lần nào cũng chứng kiến tình trạng dọa người của Cố Vọng.
Cố Vọng cũng chưa từng nói một câu nào với hắn, trong mắt dường như cũng không nhìn thấy hắn.
Dần dà, Tống Đoan cũng không qua đó nữa.
Trưởng lão Vô Trần Sơn nói, Cố Vọng là đang chuộc tội.
Ngay cả Tống Đoan cũng cho rằng như thế, hắn không hiểu rốt cuộc Cố Vọng đang nghĩ gì.
Giống như bây giờ, nếu Khanh Linh thật sự bởi vì Cố Vọng mới rơi vào khe nứt kỳ dị, vậy vì sao hai người vẫn còn vui vẻ hòa thuận ở chung dưới một mái hiên được chứ?
Khanh Linh đương nhiên không thể nói tình huống cụ thể cho Tống Đoan, chỉ nói: “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”
Lòng Tống Đoan đầy hiếu kỳ.
Cố Vọng chống cằm, chợt lên tiếng hỏi: “Sao ngươi biết nàng ấy trở về?”
Tống Đoan nghe hắn chủ động bắt chuyện với mình, cuối cùng thở dài một hơi, đáp: “Mọi người đều đã biết hết rồi.”
“Mọi người?”
“Ai cũng nói Quỷ chủ rơi vào khe nứt kỳ dị ngày ấy đã trở về.” Tống Đoan nói tới đây, dừng một chút: “Nên ta mới đến xem thử.”
Cố Vọng khẽ nheo mắt: “Nghe nói lúc nào?”
“Hôm qua ta mới nghe nói, hôm nay đã đến đây.” Tống Đoan nói: “Nhưng chắc đã truyền đi mấy ngày rồi.”
Đầu ngón tay Cố Vọng gõ nhẹ lên mặt bàn, không nói thêm nữa.
Thật ra mọi người còn truyền rất nhiều lời, nhưng Tống Đoan không nói.
Từ xưa đến nay, người từ trong khe nứt kỳ dị đi ra sẽ được công nhận làm Ma Chủ kế tiếp, xét cho cùng không có ai mà không bị Ma vật trong khe nứt kỳ dị thôn tính, cho dù có mạnh mẽ đến đâu cũng phải bị Ma vật nuốt chửng.
Chính vì vậy, ma khí trên cơ thể người đi ra tuyệt đối không áp chế được.
Tựa như Cố Vọng lúc này.
Cho nên tất cả mọi người đều đang nói, Quỷ chủ này có phải cũng đã trở thành một Ma chủ hay không.
Nhưng nhìn Khanh Linh hình như không có gì khác biệt, rồi lại có chỗ nào đó thay đổi.
Trước kia cô vừa thuần khiết lại linh hoạt kỳ ảo, bây giờ dường như đã nhiều hơn mấy phần sức sống, trừ chỗ đó ra, hai đồng tử đều đơn thuần sạch sẽ, không có gì khác biệt.
Người như vậy, sao có thể từ trong khe nứt kỳ dị đi ra được chứ?
Hắn cười nói: “Ngươi không sao thì tốt rồi, trở về là tốt.”
Khanh Linh không biết Tống Đoan đang nghĩ gì, nhưng trong lòng cô lại có chút suy đoán.
Hôm đó Cổ Vũ Yên và Vô Kỳ tới đây chắc chắn không phải chỉ đến xem thử cô thế nào.
Tin tức này rất có khả năng chính là bọn họ tung ra.
Nhưng mục đích của việc này là gì? Sự tồn tại của cô và hai người này hẳn là không liên quan gì nhau.
Tống Đoan cũng không phải người mưu mô, thoạt nhìn là thật sự quan tâm đến mình, Khanh Linh nói lên lời tự đáy lòng: “Đa tạ.”
Không giống với trước đây, Khanh Linh lúc trước biết mình sắp phải rời đi, thế nên sẽ không kết thâm giao với hắn, nhưng hôm nay không giống.
Cô hy vọng mình có thể có thêm bằng hữu, cho nên ánh mắt nhìn Tống Đoan cũng nhiều hơn chút chân thành.
Tống Đoan có cùng sở thích với cô, nếu không cũng sẽ không quen biết ở Vô Trần Sơn, quả thật hắn là một người có thể kết giao bằng hữu.
Cố Vọng rõ ràng cảm giác được sự thay đổi này của cô.
Từ trước đến nay Tiểu Quỷ Chủ đều không che giấu cảm xúc của mình, làm cái gì cũng rất đường đường chính chính, kể cả nhìn Tống Đoan cũng vậy.
Đây còn là người cùng cô đi cầu nhân duyên.
Cố Vọng khẽ gọi một tiếng: “A Linh.”
“Hửm?”
Cố Vọng giơ tay lên, cũng không bận tâm Tống Đoan đang có ở đây không, nâng cằm Khanh Linh lên chuyển sang hướng mình, cười hỏi: “Nhìn gì vậy?”
Tống Đoan: “?”
Hắn nhìn lại Khanh Linh, rồi lại nhìn Cố Vọng, mặt mũi đầy vẻ mờ mịt, động tác vô cùng thân mật này là tình huống gì?
Khanh Linh cũng cảm thấy không ổn, ở đây còn có người khác đấy.
Cô dời cằm của mình đi, cản lại động tác càn rỡ của Cố Vọng, quay đầu hỏi Tống Đoan: “Ngươi có biết nơi nào chơi vui không?”
Tống Đoan còn đang sững sờ nhìn động tác của hai người, nghe vậy có chút phản ứng không kịp: “Chơi vui à?”
“Có rất nhiều, ngươi muốn làm gì?”
“Bọn ta muốn đi ra ngoài dạo một chút.”
“Bọn ta…” Tròng mắt Tống Đoan xoay chuyển, “Ý ngươi là cùng Cố huynh sao?”
Khanh Linh không hề e dè đáp: “Ừm.”
Cố Vọng vốn còn đang bất mãn, nghe đến lời này lại yên tĩnh hơn không ít, đầu ngón tay hắn sượt nhẹ qua tay Khanh Linh, mỉm cười nói: “Ừm, bọn ta.”
Tống Đoan nhất thời cảm thấy mình đã phát hiện ra thứ gì đó ghê gớm lắm.
Thì ra là thế, thảo nào ngày nào Cố Vọng cũng cần cù chăm chỉ chạy tới Vô Trần Sơn, cũng không trở về Ma Giới, luôn đợi ở Cấm Nhai của Quỷ