Cố Vọng là một người có lòng nghi ngờ rất nặng, điểm này Khanh Linh rõ ràng hơn bất kỳ ai.
Xét cho cùng, trước đây cô cũng không chỉ một lần cảm nhận được sát ý của Cố Vọng đối với mình.
Cũng chính vì như vậy cô mới nghi ngờ, dựa vào tính cách thích thăm dò mọi thứ này của Cố Vọng, vì sao dưới tình huống cô chưa chính miệng thừa nhận đã phỏng đoán mình có tình cảm với hắn?
Cái từ “tự mình đa tình” này dùng trên người hắn dường như không mấy phù hợp.
Nhưng Cố Vọng đã nói như vậy, Khanh Linh cũng chỉ đành từ bỏ.
——Ngày hôm sau, Tống Đoan đưa lệnh bài đại biểu cho Nam Sở Môn của hắn cho Khanh Linh: “Nếu đã tới đây chơi thì muốn đi đâu cứ việc đi đó, không cần phải sợ gì cả, nhìn thấy lệnh bài này chính là nhìn thấy ta.”
Hắn ngẫm nghĩ thêm một lúc, lại nhíu mày dặn dò: “Nếu các ngươi nghe được có ai đó ở sau lưng nói huyên thuyên thì cứ nói với ta, ta sẽ xử lý.”
Mấy ngày nay hắn thật sự hơi bận rộn, sợ mình tiếp đón Khanh Linh và Cố Vọng không được chu đáo.
Khanh Linh nhận lấy lệnh bài: “Đa tạ.”
“Còn một chuyện nữa...”
Nhìn dáng vẻ rối rắm của Tống Đoan, hình như chuyện này hơi khó giải quyết, Khanh Linh cho rằng hắn đang có chuyện gì cần hỗ trợ: “Ngươi nói đi.”
Tống Đoan liếc mắt nhìn Cố Vọng ở bên cạnh, ho nhẹ một tiếng, giọng nói cũng hơi nhỏ hơn: “Có lỗi quá.
Lâm huynh là thủ tịch đệ tử của Vân Cửu Phong, từ trước tới nay theo lệ cũ phải có mặt ở đây, ta không ngăn được, nhưng ta đã sắp xếp cho huynh ấy ở Tây viện cách các ngươi rất xa.”
Không ngờ Tống Đoan lại bận tâm chuyện này.
Khanh Linh nhìn Cố Vọng, vẻ mặt Cố Vọng vẫn tự nhiên, cũng không cảm thấy bất ngờ.
Tống Đoan quả thực rất quan tâm đến cảm xúc của Cố Vọng, làm được như vậy đã là quá tốt rồi.
Cô gật đầu: “Ngươi đừng nên cảm thấy khó xử.”
“Các ngươi không ngại là được rồi.” Tống Đoan dừng một chút rồi nói tiếp: “Dù sao ta cũng khá hiểu con người của Lâm huynh, mặc dù huynh ấy làm vậy là không đúng, nhưng có lẽ nói ra sẽ tốt hơn, vì suy cho cùng sau này cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp.”
Sau khi Tống Đoan đi rồi, Khanh Linh đưa lệnh bài hắn để lại cho Cố Vọng.
Cố Vọng không nhận: “Gì đó?”
“Chàng cầm cái này chắc sẽ tiện hơn đấy.”
Nghe vậy, Cố Vọng khẽ cười một tiếng, đặt lệnh bài kia vào tay Khanh Linh, gõ nhẹ vào lòng bàn tay cô: “Nàng thấy tiện thì ta cũng thấy tiện.”
“Không người nào có thể ngăn cản được ta.”
Tất nhiên là không ai ngăn được, Cố Vọng cũng không phải kiểu người sẽ để ý người khác nói gì.
Nhưng nếu Khanh Linh đã muốn dẫn hắn ra ngoài, thì ắt là muốn để Cố Vọng trải nghiệm cuộc sống khác biệt, cho nên cô vẫn kiên định đưa cái lệnh bài kia cho Cố Vọng.
“Ta đi chung với chàng.” Khanh Linh nói: “Chàng giữ cái này giống như ta giữ ước nguyện.”
Cố Vọng nhíu mày: “Vì sao nhất định phải đưa cho ta?”
Khanh Linh cười khẽ: “Chàng còn nhớ không, ta đã nói với chàng là thế giới này rất rộng lớn.”
Mặt mày cô dịu dàng, nét cười đi thẳng vào lòng người.
Cố Vọng ừ một tiếng.
Khi đó hắn muốn ép cô ở lại, cô đã nói một câu “Thế giới này rất rộng lớn”, ý là thế giới lớn như vậy, cuối cùng sẽ có thứ mà hắn lưu luyến.
Chỉ là khi đó trong lòng hắn chỉ muốn cô, đâu còn cần thứ gì nữa.
Khanh Linh nói: “Cho nên ta đang dẫn chàng đi ngắm nhìn thế giới rộng lớn này.”
“Cũng muốn chàng dẫn ta đi nhìn xem.” Cô nhẹ giọng nói, “Trước đây ta không có cơ hội nghiêm túc trải nghiệm thế giới này.”
“Cố Vọng, chúng ta nên học hỏi thêm một chút.”
Cố Vọng dù sao cũng nể mặt Tống Đoan, ít nhất ở Nam Sở Môn hắn đã tiết chế ma khí rất nhiều.
Lúc này trong con ngươi đen nhánh của hắn hiện lên ánh sáng nhạt, chăm chú thu hết thần sắc của Khanh Linh vào đáy mắt.
“Trước đây không có cơ hội sao?”
Cố Vọng bắt được từ này, hắn dường như đã nắm bắt được chút quá khứ của Khanh Linh, đây là thứ trước đây hắn chưa từng có.
Chủ Thần từng nói Khanh Linh đã chết qua một lần, đó chính là chuyện khi cô còn sống.
Thật khéo, hắn cũng từng chết qua một lần.
Cố Vọng đón lấy lệnh bài, không thể phủ nhận, hắn cực kỳ hưởng thụ chuyện trong dự định của Khanh Linh có mình này.
Cố Vọng vuốt ve lệnh bài, hờ hững hỏi: “Trước đây A Linh trông như thế nào?”
Chỉ làm như thuận miệng hỏi, nhưng vẻ mặt vốn đang thả lỏng của Khanh Linh bỗng nhiên đờ đẫn, còn có chút lúng túng.
Vừa rồi cô có nhắc đến những chuyện trong quá khứ của mình sao?
Cố Vọng nhướng mày, khóe miệng cong cong nói: “Đang nghĩ gì thế?”
Khanh Linh lắc đầu, nói khẽ: “Không có gì.”
“Ta của trước kia...” Cô thoáng ngừng lại, nói: “Trông chẳng ra sao cả.”
Là thật sự trông chẳng ra làm sao.
Cô vẫn luôn chống chọi với cuộc sống, khuất phục cuộc sống và đau khổ ngày này qua ngày khác.
Phát hiện được vẻ mờ mịt lẫn trống rỗng nơi đáy mắt cô, lòng Cố Vọng nhiều hơn chút u ám, nhưng lại bị hắn che giấu rất tốt.
“Được rồi.” Hắn điểm nhẹ lên ấn đường Khanh Linh: “Vậy thì ta sẽ cùng nàng đi ngắm nhìn.”
Những thứ cô muốn, cho dù hắn không quan tâm thì hắn cũng muốn cho.
Cố Vọng không muốn ngắm nhìn thế giới gì đó, cũng không muốn đi trải nghiệm.
Đối với hắn mà nói, những gì Khanh Linh mang đến cũng đã đủ rồi.
Tay hắn điểm nhẹ lên ấn đường của Khanh Linh rồi vẽ một đường cong trên mặt cô, sau đó dừng lại ở đuôi mắt: “Còn một vấn đề nữa.”
Khanh Linh: “Hả?”
Đôi mắt cô bị một đôi tay lạnh như băng bao bọc, tầm mắt hoàn toàn bị cản trở.
Cô nghe thấy giọng nói cố ý hạ thấp của Cố Vọng: “A Linh, nàng chết như thế nào?”
Mi mắt Khanh Linh không kìm được run rẩy, tựa như quét qua lòng bàn tay Cố Vọng.
“Chàng...”
“Người đó nói cho ta biết.” Cố Vọng cũng không che giấu.
‘Người đó’ dám chắc chính là Chủ Thần, ở tổng cục Cố Vọng cũng chỉ có giao lưu với Chủ Thần mà thôi.
Cố Vọng hỏi: “Lúc ở Cửu Vực đó nàng đã nhìn thấy những gì?”
Nơi đó có thể cho người ta nhìn thấy thứ mình sợ nhất, Khanh Linh đã nhìn thấy thứ gì mới có thể bất lực bảo người ta nhanh cứu cô như vậy.
Cố Vọng không cần nghĩ cũng biết lúc cô còn sống nhất định gặp phải chuyện gì đó, nhưng muốn hiểu quá khứ của cô thì vẫn phải đợi cô nguyện ý nói ra.
“Lần nào nàng nhập mộng cũng rất bất an.” Cố Vọng vẫn bịt mắt cô lại, ở nơi Khanh Linh không nhìn thấy, hắn không hề che giấu vẻ âm u lẫn giết chóc trong mắt mình, chỉ là giọng điệu lại rất ấm áp: “Luôn cau mày, chẳng lẽ mơ thấy thứ gì không tốt sao?”
Không tốt đến nỗi cho dù đang ở trong mộng vẫn cầu cứu.
Bởi vì mỗi một lần nhập mộng, những thứ mơ thấy đều là quá khứ bản thân không muốn chứng kiến lại.
Khanh Linh rất hiếm khi nằm mơ, dường như sau khi gặp được Cố Vọng, những ký ức xa xưa đã phủ bụi kia mới một lần nữa bị mở ra.
Cô đột nhiên nhớ tới thời điểm trước khi mình đi đã từng hỏi Cố Vọng, “Ngươi không biết gì về ta, vì sao lại thích?”
Khi đó Cố Vọng đã đáp thế nào?
“Nàng đã cho ta cơ hội chưa?”
Những chuyện quá khứ dường như đều được viết trên mấy tờ giấy kia, Khanh Linh không đề cập tới nữa, cho dù bị Chủ Thần bắt gặp thì cô cũng không chủ động nhắc đến.
Cô có muốn kể cho Cố Vọng không?
Lúc ở Cửu Vực, nhìn thấy Cố Vọng đột nhiên xuất hiện, cô đúng là đã có chút yên tâm, giống như cho dù ở bất kỳ đâu thì luôn có một người liều lĩnh tìm đến cô, để cô cảm thấy bản thân có thêm chút cảm giác tồn tại, cảm giác tồn tại ở trên đời này.
Khanh Linh thầm nghĩ: Mình tới đây không phải đã cho chính mình cơ hội rồi sao?
Sau một hồi lâu cô mới mở miệng: “Chết đuối.”
Bàn tay Cố Vọng đang bịt mắt cô khẽ giật giật, hắn cũng không nói gì cả, chỉ ừ một tiếng.
Trong bóng tối của tầm nhìn, Khanh Linh chậm rãi mở miệng: “Rơi xuống nước, bỏ mạng ngoài ý muốn.”
So với chém chém giết giết ở trong thế giới này, thù hận nước mất nhà tan lên trời xuống đất kia, thì nguyên nhân vô tình rơi xuống nước bỏ mạng này kỳ thật không tính là gì.
Ngay cả lúc Khanh Linh nói chuyện cũng cực kỳ bình tĩnh, nhưng Cố Vọng lại không thích kiểu bình tĩnh này.
Tiểu Quỷ Chủ quá chấp nhất với chuyện sống còn, chính vì vậy, bình tĩnh như thế mới là không đúng.
Hắn trong nháy mắt đã hiểu ra.
Hồi đó lúc hắn cố ý kéo Khanh Linh xuống Tẩy Linh Trì, vì sao cô chỉ im lặng đạp nước chứ không la hét một tiếng, rồi vì sao sau khi đứng lên lại tức giận như