Dựa vào tính cách của Cố Vọng, thay vì nói nếu cảm thấy khó xử thì mình có thể rời đi, còn không bằng nói nếu có người dám ngăn cản trước mặt hắn, hắn sẽ lập tức trừ khử kẻ đó, để tránh cản đường của hắn.
Cho nên lúc nghe thấy Cố Vọng nói lời này, Khanh Linh không khỏi nhìn hắn thêm vài lần, thật sự là kỳ quái.
Nhưng Tống Đoan rõ ràng đã nghe thấy lời này, lúc này vẻ mặt hắn hơi nghiêm trọng, thoạt nhìn như đang suy tính xem phải tỏ thái độ gì mới có thể song toàn cho hai người.
Khanh Linh có hơi thắc mắc, nhưng vẻ mặt của Cố Vọng lại không cho cô có cơ hội hỏi ra miệng, nhìn hắn có vẻ như cực kỳ buồn ngủ, ngáp một cái rồi tiếp tục ngủ.
Một đường đến Nam Sở Môn, có lẽ bởi vì có liên quan tới tiết Du Niên, lúc này Nam Sơn Môn náo nhiệt hơn trước rất nhiều.
Lúc Khanh Linh cùng Cố Vọng và Tống Đoan xuống xe ngựa, xung quanh nháy mắt rơi vào yên tĩnh.
Lúc này ánh mắt mọi người đồng loạt tập trung vào Khanh Linh và Cố Vọng, nhưng không có ai dám lên tiếng.
“Nhìn cái gì?” Tống Đoan đi phía trước, vung quạt giấy lên: “Bọn họ đều là bằng hữu của ta, những lời đồn vô căn cứ đó không ai được phép nói lung tung, nếu không môn quy phục dịch.”
Điệu bộ lúc hắn nói chuyện còn có mấy phần khí thế môn chủ, đệ tử xung quanh vội vàng gật đầu đáp dạ.
Lúc này Khanh Linh mới hiểu được vì sao Tống Đoan lại nói trên đường đi sẽ thuận tiện hơn một chút, bởi vì hắn đang làm chỗ dựa cho cô và Cố Vọng.
Hiện tại Cố Vọng đã thu lại dáng vẻ lúc ở Cấm Nhai, tóc mực buộc cao, khôi ngô anh tuấn, thoạt nhìn không khác gì công tử thế gia, nhất là nốt chu sa ở mi tâm của hắn đã sớm không còn.
Cho dù nói hắn là Ma Tộc thì cũng không ai dám đứng trước mặt Tống Đoan hay trước mặt Cố Vọng nói này nói kia.
Tống Đoan không hề kiêng kỵ, dẫn Khanh Linh và Cố Vọng đi thẳng vào viện nghỉ chân, lấy một miếng ngọc bài của Nam Sở Môn ra: “Các ngươi cũng đã quen thuộc với chỗ này rồi, trước hết cứ cầm lấy, muốn đi đâu chơi cũng được.”
Khanh Linh nhìn miếng ngọc bài, nghĩ thầm: Hình như hắn rất tín nhiệm mình và Cố Vọng.
“Thực sự không có vấn đề gì sao?”
“Có thể có vấn đề gì chứ?” Tống Đoan nói, “Ta muốn để các ngươi đường đường chính chính đi vào, các ngươi là khách mời của ta mà.”
“Ban đầu huynh ở Hoài Thành giúp ta một chuyện rất lớn, cho nên huynh càng là ân nhân cứu mạng của ta.” Tống Đoan nói rất chắc chắn, “Ngược lại ta muốn xem thử còn ai dám nói lung tung.”
Khanh Linh đã hiểu, sợ là Tống Đoan muốn mời cô và Cố Vọng tới đây chơi chỉ là nguyên nhân thứ yếu.
Tống Đoan thực sự là kiểu người vì bằng hữu không tiếc mạng sống, lúc trước Cố Vọng đã cứu hắn, chỉ dựa vào điểm này hắn cũng sẽ không cho phép Cố Vọng bị người ta chỉ trỏ.
Cộng thêm lần này trở về, Cố Vọng lúc nào cũng bị người trong thiên hạ bàn luận, mà hành vi công khai đứng bên cạnh này của Tống Đoan vô hình chung đã cho bọn cô một chỗ dựa.
Đây cũng là điều Khanh Linh cần, cho nên cô cũng không từ chối, mỉm cười đáp: “Đa tạ.”
Tống Đoan xua tay: “Còn khách khí với ta làm gì, chỉ là hai ngày này ta hơi bận, chờ ta làm xong việc sẽ dẫn các ngươi đi dạo chơi đàng hoàng.”
Chẳng mấy chốc Tống Đoan đã bị người gọi đi, lúc hắn đi ra dàn xếp viện tử cho Khanh Linh và Cố Vọng, ngọc giản bên hông chợt có động tĩnh.
Hắn cầm ngọc giản lên, rối rắm cả buổi rồi mới lên tiếng: “Lâm huynh.”
“Ừm.” Giọng Lâm Ngân Chi hơi khàn: “Xin lõi, mấy ngày trước ta bận chút việc.”
Tống Đoan suy xét có lẽ là Lâm Ngân Chi đang bị thương nặng, thế nên mới có lòng tốt hỏi han: “Không sao không sao, bây giờ huynh vẫn ổn chứ?”
“Không có việc gì.” Lâm Ngân Chi trầm mặc một lát, sau đó nói: “Ngươi tìm ta là vì chuyện tiết Du Niên đúng không?”
Tống Đoan cười gượng hai tiếng: “Đúng, nhưng nghe nói huynh đang bị thương, nếu thân thể không thoải mái thì…”
Có thể từ từ nghỉ ngơi.
Lời còn chưa dứt, Lâm Ngân Chi đã lên tiếng: “Ta sẽ đến.”
Tống Đoan: “…”
“Lâm huynh, không cần miễn cưỡng.”
Hơi thở của Lâm Ngân Chi nghe qua có vẻ vẫn còn bất ổn: “Không miễn cưỡng.”
“Ta còn chút việc, hai ngày nữa gặp.”
——
Sau khi Tống Đoan dàn xếp ổn thỏa chỗ ngủ cho Tiểu Kim Uyên xong, Khanh Linh mới quay đầu lại nhìn Cố Vọng đang dựa vào cạnh cửa sổ, hỏi: “Đang nhìn gì vậy?”
Ánh mắt Cố Vọng hơi lóe lên, quay đầu lại: “Đến đây.”
Khanh linh đứng dậy đi qua, cổ tay chợt bị nắm chặt, kéo tới đằng trước cửa sổ.
Một tay Cố Vọng đặt lên vai cô, đổi vị trí của cô thành đứng quay lưng về phía mình: “A Linh còn nhớ lần trước ở nơi này đã xảy ra chuyện gì không?”
Khanh Linh hồi tưởng lại, không cách nào nhớ ra nổi.
Nhưng tiếp đó Cố Vọng lại tự mình tiếp lời, hắn chậm rãi cúi người xuống.
Khanh Linh cảm nhận được hơi thở người nọ phả lên vành tai mình, hơi ngứa.
“Ta không thích hắn.”
Khanh Linh: “?”
Cố Vọng khẽ cười thành tiếng, hỏi: “Có phải A Linh đã nói như vậy không?”
Hồi ức thi nhau tràn về, ngày ấy Cố Vọng điên cuồng bắt cô lặp đi lặp lại những lời lẽ lộn xộn đó, đoạn ký ức ấy vẫn còn rất rõ ràng, Khanh Linh thoáng ngẩn người: “Chàng đang định tính sổ với ta à?”
“Không phải.” Cố Vọng vẫn mỉm cười, gần nửa người hắn bao phủ lên người Khanh Linh: “A Linh có biết vì sao ngày ấy ta lại đưa nàng tới Ma Thành không?”
Khanh Linh nhớ lại hắn của lúc đó: “Chàng nói là vì báo ơn nên mới dẫn ta đi chơi.”
Tiếng cười ngắn ngủi truyền vào tai, Cố Vọng dường như rất vui vẻ, hắn cứ cười mãi không ngớt, mãi cho đến khi Khanh Linh mặt không cảm xúc quay đầu lại: “Chàng muốn nói gì đây?”
Cố Vọng thu lại ý cười: “Thật ra, là ta thâm hiểm khó lường.”
“A Linh, có một dạo ta cho rằng nàng rất yêu ta.”
Giống như bỗng nhiên được đả thông kinh mạch, Khanh Linh nhớ tới thời điểm trước khi Cố Vọng dẫn cô đến Ma Thành, hắn cứ điên cuồng ám chỉ mình nghĩ kỹ lại xem muốn cái gì.
Cô hỏi: “Chẳng lẽ chàng cho rằng thứ ta muốn là chàng sao?”
Cố Vọng không lên tiếng, đây chính là ngầm thừa nhận.
Khanh Linh nhất thời không biết nên nói gì, cho nên sau này Cố Vọng lại lừa cô nói là chẳng qua khi ở Ma Thành bị dục vọng quấy phá, thật ra cũng là giả.
Hắn đã sớm tính toán trong lòng, chỉ là không ngờ cô lại không có tình cảm với hắn.
Sau một hồi lâu, Cố Vọng vươn tay ra, ngón tay lắc lắc trước mắt người đối diện: “Thứ ba.”
“Cái gì?”
“A Linh, ta ở trong lòng nàng xếp hạng thứ ba.
Ngoài ăn và ngủ ra, cái thứ ba là ta.”
“Ngày ấy nàng nói không muốn ta nhập ma, sau này ta mới hiểu được, ngay cả vị trí thứ ba này không nhập ma mới là trọng điểm.” Cố Vọng thì thầm, “Kỳ thật lúc đó, có lẽ ngay cả ta cũng không được xếp hạng, đúng không?”
Khanh Linh không phản bác được, bởi vì khi đó cô không có bất kỳ lối suy nghĩ khác với Cố Vọng.
Ngay cả khi Cố Vọng tức giận bỏ đi, cô cũng hoàn toàn mờ mịt.
“A Linh có muốn biết từ lúc nào thì ta quyết định muốn nàng không?”
Khanh Linh thuận theo hỏi: “Lúc nào?”
“Là từ cái hôm rời khỏi nơi này.”
“Vốn tưởng rằng nàng không thích ta thì thôi.” Cố Vọng nói tiếp: “Nhưng sau khi rời đi mới phát hiện không phải, cho dù nàng không thích thì ta cũng muốn nàng.
Nàng không được phép không yêu ta, nàng chỉ có thể yêu mỗi mình ta.”
Lúc Cố Vọng nói ra lời này, ngón tay hắn hơi cuộn lại, năm ngón tay khép hờ.
Khanh Linh cảm thấy hắn cứ như đang tóm lấy cô, nhốt cô lại.
Cô bị Cố Vọng ôm hờ vào lòng, cô không nhúc nhích thì Cố Vọng cũng sẽ không vượt quá giới hạn, nhưng vẫn khiến cho người ta có một loại ảo giác là hoàn toàn bị hắn nắm trong lòng bàn tay.
Tựa như cuộc chia tay ngày đó ở Nam Sở Môn, rồi gặp lại nhau ở Vân Cửu Phong, Cố Vọng của sau đó đúng thực đã có chút thay đổi, khiến cho người ta càng đoán không ra.
Cố Vọng: “Cho nên mặc kệ nàng đối xử với ta ra sao, ta đều sẽ lựa chọn nàng, cho dù nàng không yêu ta.”
Trái tim Khanh Linh rung động mãnh liệt, cô phát hiện mình thật sự không có cách nào giữ được bình tĩnh khi thẳng thắn đối diện với tình yêu.
“Hôm đó nàng đứng ở chỗ này nói như vậy, nói đến buồn cười, ta giận cũng có giận, nhưng phần lớn là hoang mang.” Giọng nói Cố Vọng rất nhỏ, “Giận nàng đã không yêu ta lại còn gạt ta lâu như vậy, giận bản thân tự mình đa tình, chẳng biết sau này phải như thế nào.”
“Cuối cùng chỉ còn lại một điều, miễn là suy nghĩ của nàng.”
Khanh Linh cảm thấy lỗ tai hơi nóng lên, cô hơi nghiêng đầu tránh xa hắn, nhẹ giọng nói: “Ta biết