Lâm Uyên ngạc nhiên nhìn Tễ Nguyệt
Tễ Nguyệt có chút ngoài mạnh trong yếu, hung dữ nói: "Ngươi nhìn cái gì?"
"Đầu ngươi mỗi ngày đều đang suy nghĩ cái gì?" Có lẽ thật sự là do thần hồn không được đầy đủ, cho nên đặc biệt ngốc? "Ta có phải đối với ngươi không tốt hay không? Cho nên ngươi luôn nghĩ ta không thích ngươi?"
Lâm Uyên vừa nói ra khí thế của Tễ Nguyệt liền biến mất, có chút lo ngại còn có chút thẹn thùng, "Nhưng ta nghĩ không ra vì sao ngươi lại thích ta.
Ta làm tất cả những điều đó là cam tâm tình nguyện, không có ý định sử dụng những điều này để miễn cưỡng ngươi.
Ngươi, ngươi không cần phải vì cảm xúc của ta.
Mặc kệ ta đã làm chuyện gì cho ngươi, đó đều là chuyện riêng của ta, ngươi không cần phải cảm thấy gánh nặng."
Lâm Uyên thở dài, "Quả nhiên lần sau ta phải cố gắng theo đuổi ngươi mới được." Mỗi lần đều tính toán chủ động theo đuổi Tễ Nguyệt, nhưng không cần chờ hắn có biểu hiện, Tễ Nguyệt liền rất chủ động nhào vào, hắn lại không có khả năng cự tuyệt Tễ Nguyệt, cho nên mỗi lần hai người ở cùng một chỗ liền đặc biệt nhanh, nhưng Tễ Nguyệt lại bởi vậy lo được lo mất, cảm thấy hắn đang đùa bỡn tình cảm của y hoặc là bởi vì thương hại y mới cùng y ở cùng một chỗ.
Tễ Nguyệt sững sờ hỏi ngược lại: "Theo đuổi ta?"
"Thế nào? Chỉ cho phép ngươi thích ta, không cho phép ta thích ngươi? Nhiếp Chính Vương quả thật thập phần bá đạo."
Trong đầu Tễ Nguyệt lộn xộn, căn bản không cách nào tự hỏi, trái tim đập đến thập phần vui vẻ, ngoài miệng hồ ngôn loạn ngữ nói: "Bệ hạ hậu cung ba ngàn mỹ kiều nga không thích, hết lần này tới lần khác thích ta là nam nhân thúi lớn tuổi, xem ra thật sự là thiếu tình thương của phụ thân."
"..." Có tin trẫm thật sự làm ngươi gào khóc không?
Lâm Uyên vốn tưởng rằng sau khi hai người thành thân, Tễ Nguyệt sẽ cần cù làm việc, ai ngờ Tễ Nguyệt còn lười biếng hơn trước, lui về hậu cung, chấp chưởng Phượng Ấn, không để ý đến chính sự, nhưng hậu cung không có phi tử, cho nên Tễ Nguyệt thập phần nhàn rỗi, nằm ăn ăn uống uống, nghe tiểu khúc, xem thoại bản.
Nhưng bản thân còn thập phần hợp tình hợp lý, "Hậu cung không được tham gia chính sự.
Hơn nữa trên giường há có thể cho người khác ngủ say."
Lâm Uyên thiếu chút nữa bất nhã trợn trắng mắt, cũng không biết mỗi đêm đều ở trên giường hắn ngủ say là ai? Tay chân còn không biết xấu hổ đè lên người hắn, hại hắn buổi sáng tỉnh lại nửa thân thể đều tê dại.
Tễ Nguyệt khi hắn chưa thân chính tận tâm quản lý triều đình, việc lớn nhỏ gì cũng vô cùng thập phần để ý, cần chính yêu dân.
Theo lý thuyết không nên vì lười biếng.
Nguyên nhân còn lại cũng chỉ có thể là lo lắng chia đi uy vọng của hoàng đế, sợ hãi Nhiếp Chính Vương như y tham dự chính sự uy tín sẽ vượt qua hoàng đế.
Cho nên mới có thể tự nguyện ủy quyền, cam nguyện được hắn nuôi dưỡng trong thâm cung, không hỏi triều sự, không kết giao đại thần.
Lâm Uyên thở dài, "Tễ Nguyệt, trẫm đã cùng ngươi nói qua là cùng chưởng quản giang sơn, là để cho ngươi và ta sóng vai đứng ở trên quỳnh lâu, mà không phải đứng ở phía sau trẫm."
Tễ Nguyệt ánh mắt di chuyển trái phải, nói gần nói xa, "Bổn cung mới không phải ở phía sau bệ hạ, rõ ràng chính là dưới thân."
"Khụ khụ." Lâm Uyên nắm tay che ở bên môi che đi biểu tình co giật một chút, "Trẫm cùng ngươi nói chuyện nghiêm túc.
Ngươi không chỉ là hoàng phu của trẫm, còn là Nhiếp Chính Vương của bổn triều, phải thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ của ngươi, bổng lộc của trẫm cũng không phải lấy không." Lâm triều sớm cũng không thể chỉ có một mình hắn rời giường.
Tễ Nguyệt sửng sốt một chút, "Bổn cung còn là Nhiếp Chính Vương?" Y còn tưởng rằng từ sau ngày phản loạn đã bị giáng chức.
"Ta mặc kệ, bổn cung chỉ cần làm Hoàng Hậu, không làm Nhiếp Chính Vương."
Lâm Uyên khuyên can mãi, các loại giải thích cho Tễ Nguyệt, để Tễ Nguyệt đừng lo lắng băn khoăn không cần thiết, hắn cũng không cần Tễ Nguyệt giấu ở phía sau màn, thế nhưng Tễ Nguyệt lại cho rằng sau khi hắn thân chính y không nên nhúng tay vào triều chính, nếu không đối với hoàng đế như hắn bất lợi, chia đi lòng dân, như thế nào cũng không đồng ý thượng triều.
Bất đắc dĩ Lâm Uyên chỉ có thể tự mình phê duyệt tấu chương, mỗi ngày các loại chuyện lớn nhỏ, tấu chương lại nhiều, phê duyệt tấu chương liền đến khuya.
Tễ Nguyệt ở tẩm cung chờ mãi chờ mãi còn chưa thấy đến, mặt mày nhướng lên liền nghĩ đến một ý kiến hay, hướng cung nhân nhỏ giọng phân phó vài câu.
Lâm Uyên bưng nước trà trên bàn lên, thuận tiện nghỉ ngơi bởi vì cầm bút quá lâu ngón tay cứng ngắc, Phúc công công nhìn khe hở nghỉ ngơi này nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, đã đến lúc lật bài rồi."
Lật bài? Lâm Uyên ngẩng đầu có chút sững sờ, nhìn về phía cái đĩa trên tay Phúc công công, vừa nhìn trên tấm biển bày ra toàn bộ viết Hoàng Hậu, tức giận, đây là đang nhắc nhở hắn nên giao lương.
Không giúp hắn làm việc, còn kiêu ngạo nhắc nhở hắn nên ra sức, quả thực quá đáng hận!
Lâm Uyên ánh mắt vừa chuyển, nghĩ đến một ý kiến hay, "Đi nói cho hoàng phu biết, bởi vì tấu chương quá nhiều, phải phê duyệt đến khuya, để không quấy rầy hoàng phu đi ngủ, trẫm liền trực tiếp ở Ngự Thư Phòng không trở về tẩm cung."
Tễ Nguyệt đợi được cung nhân nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng Lâm Uyên, chờ nghe được cung nhân trả lời lập tức ngồi không yên, đi thẳng đến Ngự Thư Phòng tìm lâm Uyên, "Bổn cung giúp ngươi phê tấu chương, buổi tối ngươi phải để bổn cung ôm ngủ.
Lâm Uyên không so đo với Tễ Nguyệt vấn đề ai ôm ai, mặt mày mỉm cười, hài lòng gật gật đầu, "Được."
Tễ Nguyệt ngồi ở bên kia bàn, vừa xem tấu chương vừa oán giận nói: "Thân là vua của một nước, sao lại lười như vậy, ngay cả tấu chương cũng không muốn phê duyệt."
Lâm Uyên tâm tình tốt, "Trẫm làm Hoàng Hậu không phải làm rất chăm chỉ sao?"
"......"
Chuyện phê tấu chương đã giải quyết xong, thượng triều nơi này còn phải nghĩ biện pháp.
Buổi sáng Lâm Uyên một bên mặc long bào, một bên nhìn Tễ Nguyệt quấn trong chăn chỉ lộ ra cái ót, "Trẫm nhìn mấy vị quan viên mới nhậm chức trên Kim Loan Điện đều thập phần trẻ tuổi tuấn mỹ, nhất là Thám Hoa lang năm nay, dung mạo rất là vui mắt, không hổ với mỹ danh Thám Hoa lang." Mắt thấy người giả bộ ngủ chăm chú nghe lén, còn có tiếng cắn răng rất nhỏ, Lâm Uyên bất động thần sắc tiếp tục nói: "Bất quá đều kém Nhiếp Chính Vương có danh hiệu ngọc diện lang quân, nếu Nhiếp Chính Vương ở trên Kim Loan Điện, những người đó dù có dung mạo tuyệt hảo như thế nào, xinh đẹp phi phàm, ở trước mặt Nhiếp Chính Vương cũng chỉ có thể ảm đạm thất sắc, dạy người khó có thể phân ra ánh mắt cho người khác.
"
Tễ Nguyệt "soạt" một tiếng ngồi dậy, tự mình nhảy dựng lên tìm triều phục lúc trước, "Bổn vương thực quân chi lộc, tự nhiên nên vì bệ hạ phân ưu, cùng bệ hạ sáng lập thiên bình thịnh thế.
Thời gian tốt đẹp còn nằm trên long sàng, thật sự là thẹn với thiên địa, thẹn với dân chúng, càng thẹn với bệ hạ hậu ái."
"Nếu thân thể ngươi không thoải mái thì không cần miễn cưỡng, thần tử trong triều nhiều