Tễ chính quân nhìn bộ dáng Tễ Nguyệt hưng trí bừng bừng liền yên tâm, "Vừa nói cho ngươi đi chơi liền lập tức vui vẻ, trẻ con như vậy cha làm sao có thể yên tâm." Tễ chính quân tràn đầy yêu thương sờ sờ tóc Tễ Nguyệt, "Nếu ngươi thấy thuận mắt nam nhân nào, trở về vụng trộm nói cho cha, cha ra chủ ý cho ngươi."
Tễ Nguyệt thở dài, ánh mắt của lão cha tiện nghi cũng không tốt, còn muốn cho y chủ ý? Hơn nữa, y là một đại nam nhân, cho dù xuyên thành cái gọi là ca nhi, cũng không có khả năng gả chồng bị nam nhân áp.
Y cũng không phải gay!
Tễ Ngôn ở chỗ Tễ Nguyệt không lấy được chỗ tốt gì, y cũng không phải là Tễ Nguyệt kiêu căng không hề có tâm cơ trong sách, dựa vào lời nói của một tiểu nam nhân trong hậu trạch, còn không làm gì được y.
Tễ Nguyệt xuyên tới ngay lúc Tễ Ngôn cố tình rơi xuống nước hãm hại.
Ở kiếp trước, bởi vì Tễ Nguyệt rơi xuống nước hôn mê, Tễ Ngôn bị chủ quân phạt quỳ từ đường, vừa đói vừa lạnh hôn mê bất tỉnh.
Cho nên sau khi Tễ Ngôn sống lại, cố ý cùng Tễ Nguyệt đứng ở bên cạnh ao, sau đó làm bộ như lảo đảo một chút, ngã vào trong ao.
Ở góc độ người bên ngoài chính là Tễ Nguyệt cố ý đẩy gã xuống.
Trong Tễ phủ có tai mắt, còn bị hạ nhân trong phủ truyền ra bên ngoài, Tễ Nguyệt tâm tư ác độc, thanh danh tàn sát thứ đệ không thể thanh minh.
Nhưng hiện tại y là Tễ Nguyệt, làm sao có thể bị tiểu ca nhi này tính kế được.
Tễ Nguyệt vẻ mặt vội vàng, lớn tiếng kêu gọi hạ nhân đi cứu người, sau đó chính mình cũng làm ra vẻ mặt lo lắng khẩn trương muốn nhảy xuống cứu người, cho dù bị tiểu thị bên cạnh ôm thân thể ngăn cản vẫn dùng sức kéo người ra muốn đi xuống cứu người, bị rất nhiều người ở đây nhìn thấy.
Mấy ngày nay lúc Tễ Ngôn gặp y, trong lời nói đều là miên lý tàng châm, nguyên chủ đơn thuần không có tâm cơ, luôn sẽ bị dẫn dắt nói ra lời đắc tội người khác, hiện tại đều là Tễ Ngôn bị làm tức đến á khẩu không nói nên lời.
Có một kẻ ngốc vội vàng tìm ngược, Tễ Nguyệt tiện tay trêu chọc, nhìn vẻ mặt táo bón của Tễ Ngôn, còn cảm thấy rất thú vị.
Y liền không buồn bực như vậy nữa.
Y là người có bàn tay vàng biết nội dung cốt truyện, không có đạo lý sẽ bị một đám cổ nhân khi dễ.
Hội hoa mẫu đơn rốt cục cũng đến, Tễ Nguyệt bị cha tiện nghi của y ấn xuống, vẫn là ngoan ngoãn thay quần áo mới, cẩn thận búi tóc, chỉ là bôi son phấn lên mặt bị Tễ Nguyệt kiên định cự tuyệt.
Hừ, hôm nay tên kia dám búp bê vải rách, còn làm nguyên chủ mang thai tổn hại thanh danh của nguyên chủ khiến khiến nguyên chủ phải gả cho hắn, y khẳng định phải thay nguyên chủ ra khẩu ác khí này, báo thù cho nguyên chủ.
Nguyên chủ là trúng xuân dược, nhưng cái tên háo sắc ăn chơi trác táng kia không trúng, cũng là do nhìn thấy sắc đẹp của nguyên chủ liền không có tiết tháo, phải thay trời hành đạo ngược đãi hắn một phen, cũng không biết đã gây tai họa cho biết bao nhiêu ca nhi.
Tễ Nguyệt cùng cha tiện nghi ngồi trên xe ngựa xa hoa thoải mái, Tễ Ngôn cùng thứ tử khác đều ngồi trên xe ngựa phía sau.
Tễ chính quân cũng chỉ có một hài tử ruột thịt là nguyên chủ, từ nhỏ đều là sủng nịch phi thường, hơn nữa phụ thân Tễ chính quân rất có quyền thế, cho nên mặc kệ là thật tâm hay là giả ý, gia chủ đều là đối với y thập phần sủng nịch, đối với Tễ chính quân cũng là thập phần kính trọng.
Nhưng bởi vì Tễ Ngôn dạy cho cha ruột gã mấy kỹ xảo câu nhân, liền đem tâm tư gia chủ đều câu đi, còn ở lúc phụ thân Tễ chính quân thất thế, nhanh chóng vứt bỏ Tễ Nguyệt, còn thôi lão cha tiện nghi của y, để cha Tễ Ngôn thượng vị, Tễ Ngôn thay thế nguyên chủ thành con trai trưởng.
Tễ Nguyệt vụng trộm liếc nhìn cha tiện nghi của y, tuổi trẻ đẹp có khí chất, không lý nào lại để tiện nghi cho tên cặn bã kia, để tình cha tiện nghi yêu thương y, y về sau cũng là muốn che chở, trước tiên nhìn xem tình cảm của cha tiện nghi đối với tra nam như thế nào, miễn cho sau này bị thương tâm.
"Con đang nghĩ gì vậy? Một bộ biểu tình như ông cụ non." Tễ chính quân buồn cười điểm cái mũi nhăn lại của Tễ Nguyệt, "Nếu đều không thích, vậy chúng ta cũng không cần, dù sao cũng phải chọn cho Tiểu Nguyệt Nhi của chúng ta một người mà con thích"
"Ta không lập gia đình."
"Được rồi, Tiểu Nguyệt Nhi của chúng ta còn nhỏ, cách cập kê còn một năm, không nóng nảy.
Đi lại nhiều quen biết thêm một ít bạn mới, cùng trang lứa mới có thể chơi cùng nhau, luôn nghẹn ở trong phủ cũng là buồn bực ngươi."
Tễ Nguyệt bất đắc dĩ, y thật sự không lập gia đình, nhưng thái độ của cha tiện nghi rõ ràng là cho rằng y đang làm nũng.
Thanh niên nam nữ lớn tuổi theo chủ nghĩa độc thân ở hiện đại còn chưa chắc đã được cha mẹ chấp nhận, thời cổ đại lại càng không trông cậy vào, xem ra y phải tìm thời cơ thích hợp quy y cửa Phật, thường đi cùng thanh đăng cổ Phật.
Sau khi xe dừng lại, Tễ Nguyệt không để ý tới tiểu thị muốn đỡ y, chính mình tiêu sái nhảy xuống, chọc cho Tễ chính quân bất đắc dĩ quát lớn, "Lớn rồi còn liều lĩnh như vậy, nếu như bị trẹo chân chỉ có ngươi chịu."
Tễ Nguyệt thè lưỡi, làm mặt quỷ, y là một hán tử thuần khiết, cũng không phải là tiểu nương pháo nũng nịu, còn yếu đuối phải để người đỡ mới có thể xuống xe ngựa.
Tễ Nguyệt vừa quay đầu nhìn thấy một đám ca nhi dáng người yếu đuối trên xe ngựa phía sau, tư thái duyên dáng xuống xe ngựa, trong lòng "mẹ kiếp" một chút, so với nhuyễn muội tử còn nhu nhược hơn, thật hận không thể để cho người ta ôm vào trong ngực che chở.
Tễ Nguyệt cả người run rẩy một chút, đi vào viện mẫu đơn.
Tễ Nguyệt không mục đích đi tới, khắp nơi đều là tốp năm tốp ba người, còn có mấy tiểu ca nhi tụ tập cùng một chỗ xinh đẹp nói cười, rước lấy ánh mắt của các nam nhân chung quanh.
Tễ Nguyệt còn đang cảm thán, thật đúng là hội trường xem mắt cỡ lớn.
Bỗng nhiên, Tễ Nguyệt xuyên thấu qua cành cây tươi tốt buông xuống nhìn thấy một vị nam nhân ngồi ở góc hẻo lánh, nam nhân kia một thân bạch y, sáng tỏ tựa như mây trên bầu trời, một đầu tóc đen như gấm rủ xuống phía sau, ngón tay cầm ly trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, so với bàn tay y thấy trên tạp chí còn đẹp hơn, mặt nghiêng như ngọc, sống mũi cao thẳng, còn có đôi môi bị rượu ướt đẫm đều thập phần làm cho người ta không thể dời mắt.
Tễ Nguyệt che ngực, thật không hổ là nhân vật chính công, so với miêu tả trong sách còn hoàn mỹ hơn.
Vì sao trái tim y lại đập nhanh như vậy, chẳng lẽ là hấp dẫn giữa nguyên nhân chính công thụ?
Nam nhân dường như nhận thấy ánh mắt của y, quay đầu nhìn về phía y.
Mặt chính diện quả nhiên càng không thể bắt bẻ.
Nam nhân giật mình một chút, sau đó giương lên một nụ cười, khuôn mặt lạnh lùng vô tình kia trong nháy mắt tựa như băng tuyết hòa tan, lãng nguyệt nhập hoài, tràn ngập cảm giác hoa thơm chim hót, gió xuân ấm áp thổi tới, thổi nhíu một hồ nước xuân.
Nếu đã bị nhìn thấy, Tễ Nguyệt rối rắm một chút, vẫn là đi qua chào hỏi.
Lại nói tiếp nhân vật chính công cũng rất đáng thương, nói không chừng y có thể thuận đường cứu hắn, miễn cho hắn gặp độc thủ của Tễ Ngôn.
"Xin chào, ta là Tễ Nguyệt."
Nghe lời giới thiệu nghiêm túc này, Lâm Uyên lại nhịn không được nở nụ cười, nhìn Tễ Nguyệt nói: "Ta là Lâm Uyên."
Cái gì? Không phải