Lâm Uyên xuất chinh, Lâm Dục liền chân thành ý thiết nói với Lâm Uyên: "Hoàng thúc, bổn cung sẽ chăm sóc tốt Vương phi cho ngài, lần này ngài cứ yên tâm mà đi, bổn cung cùng Vương phi chờ ngài khải hoàn trở về.
Nếu lo lắng Vương phi một mình cô đơn ở vương phủ, bổn cung sẽ để cho Thái tử phi bồi Vương phi nhiều hơn."
Lâm Uyên tựa tiếu phi cười nói: "Làm phiền Thái Tử lo lắng."
Điểm tướng xuất chinh, khí thế hào hùng, Lâm Uyên mặc khôi giáp, khí thế lạnh thấu xương, Tễ Nguyệt cải trang thành người hầu đứng ở một góc, tâm trí đều hướng về Lâm Uyên hiện tại hăng hái khí phách, hiệu lệnh tam quân hướng về phía trước.
Nam nhân này cường đại lạnh lùng, trong mắt không chứa được nửa hạt cát, như gió không kiềm chế được, không ai có thể lưu lại.
Nhưng hiện tại, lại là phu quân của y, mà y là tiểu tức phụ được chính miệng hắn thừa nhận.
Tễ Nguyệt ngực hơi nóng lên.
Lâm Uyên điểm tướng tuyên thệ trên đài, ánh mắt lướt qua biển người dừng ở trên người Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt kích động nắm chặt tay mới có thể ngăn chặn không lộ ra sự khác thường.
Vương gia tuy rằng nói chuyện với binh lính, nhưng ánh mắt lại nhìn y, Tễ Nguyệt có loại ảo giác Vương gia nói cho y nghe, trái tim đập loạn xạ.
Tam quân mở đường, Lâm Uyên ngồi trong xe ngựa, trong ngực còn ôm một tiểu người hầu.
"Vương gia, đừng như vậy, ngài đã có Vương phi.
Nô chỉ là một tiểu thị không đáng kể, có thể hầu hạ trái phải Vương gia là được, kính xin Vương gia buông nô ra."
"Thật là người cường liệt, nhưng người bổn vương coi trọng chưa bao giờ không chiếm được.
Vật nhỏ nhìn rất thủy linh."
Tiểu người hầu vừa rồi vẻ mặt e lệ, còn muốn cự tuyệt nghe thấy lời này lập tức biến sắc, "Còn coi trọng ai nữa?"
"Làm càn, chuyện của bổn vương một tiểu thị như ngươi há có thể hỏi sao? Không cẩn thận sẽ phạt ngươi đánh bản tử." Nói xong liền hạ thủ vỗ vỗ mông y.
Sau khi tiểu thị bị đánh còn chưa thành thật được một hồi, lại ầm ĩ, "Vương gia, nghe nói Vương phi thập phần mỹ lệ, khí chất trong trẻo lạnh lùng, tính tình lại thập phần ôn nhuận hiền lành, có phải thật hay không?"
Khóe miệng Lâm Uyên nhịn không được giật giật, liếc xéo tiểu thị đang dựa vào trên người hắn một cái, "Tướng mạo mỹ mạo không thì không biết, da mặt dày ngược lại là thật."
Tiểu thị làm bộ như không nghe thấy, coi như Vương gia là khẳng định trả lời, truy hỏi: "Ngài thích Vương phi của ngài sao?"
Hóa ra đang chờ hắn ở đây.
Lâm Uyên trầm ngâm một hồi, nhìn bộ dáng người nào đó lo lắng đề phòng chờ hắn trả lời, sờ sờ mái tóc mượt mà, "Thích."
Tễ Nguyệt tâm lập tức buông xuống, sau đó mặt liền chậm rãi đỏ lên, chính mình hắc hắc cười ngây ngô nói: "Vương gia thích ta, Vương gia thích ta!"
Chỉ tiếc Tễ Nguyệt không vui vẻ được mấy ngày, đã bị xe ngựa giày vò suy yếu tiều tụy.
Trên đường thức ăn không tinh xảo, còn nằm trong xe ngựa xóc nảy, đã đem Tễ Nguyệt giày vò quá sức, chân đều có chút phù nề.
Lâm Uyên mang theo Tễ Nguyệt cưỡi ngựa, để cho y ra ngoài hít thở không khí.
Tễ Nguyệt cuối cùng cũng hưng phấn một chút, chơi rất vui vẻ.
Nhưng lúc trở lại xe ngựa mới "tê tê" hút khí, hai chân đều đứng không thẳng.
Lâm Uyên cởi quần Tễ Nguyệt xuống, chỉ thấy bắp đùi Tễ Nguyệt bị đều mài mòn một tầng da.
Lâm Uyên cầm thuốc tinh tế thoa lên một tầng, "Là ta sơ sẩy, ngươi da thịt mềm mại như vậy, bị ta ma sát vài cái chân đều sẽ đỏ, càng không nói đến cưỡi ngựa."
Tễ Nguyệt vốn là bởi vì động tác thoa thuốc của Lâm Uyên mà có chút thẹn thùng, nghe được lời của Lâm Uyên, càng xấu hổ không ngẩng đầu lên được.
Tễ Nguyệt chân đau, bôi thuốc xong liền nằm ở trong xe ngựa nghỉ ngơi, mặc dù bên trong xe ngựa trải đệm mềm mại, nhưng cũng không ngăn được xóc nảy trên đường, chỉ càng khiến Tễ Nguyệt cảm thấy choáng đầu buồn nôn, còn hành động bất tiện, đừng nói có bao nhiêu đáng thương.
Nhưng Tễ Nguyệt lo lắng Vương gia sẽ bỏ y lại ở trấn nhỏ trên đường, cắn răng không lộ ra vẻ mặt khó chịu, chú ý thấy Lâm Uyên lại đây, liền đưa tay xoa xoa mặt mình, khiến sắc mặt tái nhợt của y vì chà xát mà có chút đỏ ửng.
Lâm Uyên nhìn cũng rất đau lòng, quả nhiên là thể chất ca nhi, lại bị hắn nuôi đến yếu đuối một chút, làn da mềm mại, hơi chịu chút va chạm sẽ xuất hiện một mảnh bầm tím.
"Tễ Nguyệt ngoan, nhịn thêm vài ngày nữa sẽ đến thành trấn."
Tễ Nguyệt nghe được lời này nắm lấy cánh tay Lâm Uyên, vội vàng nói: "Không được bỏ lại ta.
Ta không có bị gì cả."
Lâm Uyên sửng sốt, "Không có bỏ ngươi lại, đến thành trấn phải tu sửa một phen, bổ sung nước và lương khô, ngươi cũng có thể tĩnh dưỡng một hồi." Lâm Uyên trong lòng bất giác nhíu chặt mày, vì sao Tễ Nguyệt luôn lo lắng hắn sẽ bỏ lại y? Không chỉ có thế giới này, hai thế giới đầu tiên cũng vậy, Tễ Nguyệt ở trước mặt hắn luôn tràn ngập cảm giác sợ hãi cùng bất an.
Kinh đô bên này, Lâm Dục phái người đi mời Vương phi nhiều lần, đều bị cự tuyệt bên ngoài phủ.
Dù sao Lâm Uyên cũng vừa mới rời đi, trên dưới triều đình và dân chúng xung quanh đều nhìn, Lâm Dục không cách nào cưỡng cầu.
Nhưng theo thời gian trôi qua, Vương phi một chút động tĩnh cũng không có, trong lòng Lâm Dục cũng có chút hoảng hốt.
Đánh cờ hiệu bảo vệ Vương phi, phái người cưỡng chế vào vương phủ, kết quả lại nghe được tin vương phủ người đi nhà trống.
Lâm Dục tức giận đập đồ trong thư phòng của mình, sợ hãi cùng bất an từng tầng từng tầng, thân thể run rẩy.
Phần lớn binh quyền đều ở trong tay Lâm Uyên, Lâm Uyên lòng muông dạ thú, tay nắm trọng quyền, hiện giờ Vương phi cùng đồ vật trọng yếu trong vương phủ đều không thấy đâu, đánh cái chủ ý gì chỉ sợ người khác không nhìn ra.
Đánh xong địch quốc, thắng trận, trở về chính là bức cung! Trách không được trước khi đi còn muốn hủy một phe cánh của hắn, xử lý Tễ phủ, để cho hắn tự đứt một tay.
Hắn không thể ngồi chờ chết, hắn là thái tử.
Lâm Uyên ý đồ mưu triều soán vị, ý đồ đáng chết!
***
Thật vất vả mới đến biên cương, Tễ Nguyệt cũng ở quân doanh, y không sợ chịu khổ, cũng không sợ mệt, sợ hãi duy nhất chính là cùng Vương gia tách ra, chỉ cần có thể cùng Vương gia ở cùng một chỗ, hoàn cảnh gì y cũng không sợ, cũng cam tâm chịu đựng.
Chỉ có mấy vị tướng quân cùng cận thị dưới trướng Lâm Uyên mới biết rõ thân phận của vị tiểu hầu đi theo bên cạnh Vương gia.
Lâm Uyên cũng không có công khai thân phận Tễ Nguyệt, cũng là vì lo lắng cho an toàn của Tễ Nguyệt.
Quân doanh người nhiều mắt tạp, người của thế lực khắp nơi đều có, thân phận Tễ Nguyệt bại lộ ra có hại không lợi.
Bình thường Tễ Nguyệt chính là tùy tùng hầu hạ bên người Vương gia, bỏ đi trang phục Vương phi hoa lệ, thay đổi trang