Quân địch bại như núi đổ, theo uy danh Lâm Uyên dần dần lên, đánh hạ ba tòa thành trì, khí thế địch quốc suy yếu, phái sứ giả đến cầu hòa.
Chờ bình định chiến loạn, Lâm Uyên khải hoàn hồi triều, dân chúng dọc đường đều chen chúc hoan nghênh.
Thái tử vì đức hạnh có vấn đề mà bị biếm truất, Hoàng Thượng bệnh nặng, vô lực với triều chính, đại thần trong triều thỉnh cầu Lâm Uyên kế vị, chủ trì đại cục.
Lâm Uyên lấy lý do không hợp lễ từ chối, đại thần cả triều quỳ khẩn thiết thỉnh cầu, thỉnh Vương gia lấy giang sơn xã tắc, lê dân bá tánh làm trọng.
"Vương gia, rõ ràng là chuyện tất cả mọi người đều hiểu nhưng không nói ra, lại còn muốn diễn vở kịch này."
"Nhìn không vừa mắt?"
"Không, cảm thấy hiếm lạ, giống như mặc quần áo, cũng phải kéo một lớp vải xấu hổ cho chính mình."
"Giống như ta, rõ ràng đăng cơ là xu thế tất yếu, lại còn muốn cự tuyệt, để cho các đại thần cầu xin, cũng rất dối trá."
"Vương gia không giống.
Tuy rằng Vương gia làm vua là sự thật đã định, nhưng cũng không thể mang tai tiếng, Vương gia đây là trí tuệ."
Nhìn bộ dáng nghiêm trang giải thích của Tễ Nguyệt, Lâm Uyên nhịn không được nở nụ cười, "Chỉ sợ ta là người xấu tội ác tày trời, ở trong mắt ngươi cũng là một người tốt."
"Vương gia chính là Vương gia, là người xấu ta liền thích người xấu, là người tốt ta liền thích người tốt, mới không tự lừa mình dối người đem Vương gia thành người tốt để thích Vương gia.
Cũng không phải bởi vì Vương gia là người tốt mới thích Vương gia." Tễ Nguyệt lẩm bẩm nói những lời vô lý, nhưng Lâm Uyên lại nghe hiểu.
Lâm Uyên trong lòng kích động, ánh mắt nhìn Tễ Nguyệt phảng phất ẩn chứa sóng to gió lớn, muốn dìm chết người trong đó.
Lâm Uyên đặt tay lên gáy Tễ Nguyệt, "Tễ Nguyệt, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?" Từng câu thích chân thành tha thiết phảng phất điềm mỹ anh túc, khiến người ta sa đọa.
"Ta, ưm~" Tễ Nguyệt bị Lâm Uyên hôn không hề có lực chống đỡ, phải gắt gao bám lấy Lâm Uyên mới có thể không mềm nhũn chân ngã xuống, linh hồn phảng phất đều bị Lâm Uyên hút đi.
Lâm Uyên bước vào Tiềm Long Cung nơi Hoàng Thượng ở, hoàng huynh bệnh nặng kia nằm ở trên giường, tổng quản thái giám bên cạnh Hoàng Thượng cung kính mang tới ghế dựa đặt ở trước giường, Lâm Uyên thản nhiên ngồi xuống.
Hoàng Thượng vừa nhìn thấy Lâm Uyên, vẻ mặt kích động trừng mắt muốn nhào về phía Lâm Uyên, lại bởi vì thân thể suy bại nên vô lực đứng dậy, biểu tình dữ tợn giống như nhìn thấy cừu địch mình căm ghét sâu sắc.
"Đã lâu không gặp, Đại Hoàng huynh, không biết gần đây thân thể có khí sắc không?"
"A a!" Hoàng Thượng há miệng lại nói không nên lời.
"Xem trí nhớ của bổn vương này, dược tính như thế nào đại hoàng huynh rõ ràng nhất, bổn vương còn hỏi nhiều như vậy."
Đúng lúc Hoàng Thượng uống thuốc, một vị thái giám công công bưng chén thuốc đến, trong mắt Hoàng Thượng hiện lên nỗi sợ hãi cùng kháng cự, lắc đầu nhắm chặt miệng không uống.
Sau đó đã bị người cố định thân thể, cường thế rót xuống.
"Hoàng huynh trị bệnh quan trọng hơn, sao có thể chê dược đắng mà không uống thuốc."
Ánh mắt Hoàng Thượng nhìn Lâm Uyên như muốn phun lửa, phun độc.
"Đây là thuốc hoàng huynh hao hết tâm tư tìm được, Hoàng huynh cũng đừng lãng phí thành quả của mình."
Lúc trước Hoàng Thượng tìm thuốc là muốn dùng trên người Lâm Uyên, sau khi bị Lâm Uyên phát hiện, liền phái người đem thuốc cho Hoàng Thượng ngày ngày dùng, cho nên Hoàng Thượng mới nằm trên giường.
Thuốc này rất là ác độc, có thể làm cho lục phủ ngũ tạng người ta ngày càng suy kiệt tìm không được nguyên nhân, chỉ có thể bất lực cảm thụ sinh mệnh của mình ngày ngày trôi đi.
Hoàng Thượng cảm giác được thân thể mình khác thường, sau khi vô lực đứng dậy thì đã muộn, Tiềm Long Cung đã nằm trong tay Lâm Uyên, cho dù hắn biết thuốc hắn uống mỗi ngày có quỷ, vẫn phải trơ mắt nhìn mình bị đám nô tài kia dĩ hạ phạm thượng cưỡng chế rót thuốc, đều là một đám chó săn của Lâm Uyên!
Lâm Uyên đăng cơ làm đế, Hoàng Thượng hiện tại được phong làm Thái thượng hoàng, hảo hảo dưỡng ở tẩm cung, giống như phế nhân bị liệt.
Không chết được, nhưng còn sống là còn chịu tội.
Trong đại điển phong hậu, Lâm Uyên nắm tay Tễ Nguyệt, quần thần triều bái, Lâm Uyên cùng Tễ Nguyệt đứng ở vị trí cao, từ trên cao nhìn xuống phía dưới nhìn một đám người quỳ xuống, "Chỗ cao không lạnh?" Lâm Uyên một chút cũng không cảm thấy đứng ở chỗ cao có gì tịch mịch trống rỗng, hắn chỉ cảm thấy vốn nên như thế.
Những người đã quen với cuộc sống trên đỉnh, làm thế nào có thể chịu đựng được sự ồn ào và lộn xộn bên dưới.
Lâm Uyên nhớ tới Tễ Nguyệt từng nói qua chuyện gả thay, "Người khác đều sợ hãi không dám gả, chỉ có tiểu đáng thương ngươi, là bị ép nhảy vào hố lửa."
Tễ Nguyệt bất mãn với hố lửa trong miệng Lâm Uyên, hừ hừ nói: "Mới không phải, ta là muốn gả, vừa mới bắt đầu nghe được Tễ Dao muốn gả cho Vương gia, ta đặc biệt hâm mộ lại ghen tị, mỗi ngày đều chờ mong hắn gặp chuyện không may gả không được.
Về sau lại nghe được hắn khóc nháo không gả, tức chết ta, Vương gia tốt như vậy, hắn còn không biết tốt xấu.
Bất quá lại có chút may mắn, ước gì hắn náo loạn lợi hại hơn một chút, Vương gia sau khi biết sẽ không cưới hắn.
Khi bị trói lên kiệu hoa, ta