Cố Tịch Hy băn khoăn, lại thấy Trường Khánh Diên dốc sức cầu khẩn, trong lòng càng rối như tơ vò.
Ông không tỏ uy quyền, cũng không ỷ thế bức người, chỉ một mực hạ mình muốn nàng cứu cả Trường gia.
Một thái sư đương triều, há dễ gì chịu cầu lụy một ai.
Nhưng lại nghiêng đầu trước một nha đầu...
"Bổn thái sư thề với trời đất, tuyệt đối xem cô nương là con gái ruột mà đối đãi.
Cả đời sau này của cô nương, mỗi bước đi đều có Trường gia hậu thuẫn, ai dám phạm cô, sẽ phạm đến điều cấm kỵ nhất của dòng họ này."
Nàng vẫn nhớ lời thiên hạ bàn tán, nhà họ Trường năm đời phò vua, hoàng đế còn phải kiêng nể mấy phần.
Không có Trường gia, làm sao có Đại Sở hưng thịnh của hôm nay.
Nhưng tháng giêng năm sau, không có Trường Ý Đan, Trường gia chắc chắn sẽ ngã đài.
Nàng siết chặc tay mình, Trường gia cần cứu giúp, vậy còn nàng thì sao? Một đời một kiếp, cứ vậy mà sống trong thân phận kẻ khác, tôn nghiêm và hạnh phúc của nàng, biết dành về đâu.
Trường Ý Đan, nàng bỗng muốn hận nữ nhân chưa từng giáp mặt này.
Nàng ta thực ích kỷ, thực chỉ biết tình yêu của riêng mình!
Tình yêu đó, đáng bằng sinh mạng trên dưới trăm người của dòng họ nàng ta chăng?
Vậy thì nàng không được ích kỷ như nàng ta.
Hoặc có thể nghĩ nàng thực dụng hơn, không muốn phiêu bạt nữa, muốn làm tiểu thư quyền quý, sau đó gả cho thái tử, rồi làm hoàng hậu, cả đời nhung lụa xa hoa.
Hoàng hậu? Ha, đó không phải là vị trí bao nhiêu nữ nhân luôn khao khát hay sao? Thế mà giờ lại có người dọn sẵn đường cho nàng đến hậu vị.
Cố Tịch Hy, tính ra ngươi cũng thật may mắn.
Nàng tự nhủ.
Nghĩ đến đây, nàng khẽ cười, đến mức suýt thì trào nước mắt.
Thật ra, hôm nay đã giáp mặt với Trường Khánh Diên, nàng bản chất vốn đã không có lối quay đầu.
Tuy ông nhẹ nhàng, cầu lụy nàng, nhưng chắc chắn sẽ không để nàng ôm theo bí mật sống còn kia mà rời khỏi đây.
Trừ phi nàng rời khỏi đây, bước lên kiệu hoa, trong thân phận Trường Ý Đan, nhắm thẳng hoàng cung mà tiến.
Cố Tịch Hy không muốn làm vẻ tự trọng thừa thãi.
Thực chất, một nha đầu lăn lóc trong hang cùng ngõ hẹp của nhân gian, có tư cách gì đòi được tôn nghiêm và tôn trọng.
Nàng quỳ gối trước Trường Khánh Diên:
"Cố Tịch Hy không cha không mẹ, không nơi nương tựa.
Hôm nay đã đến đây, xin được thái sư cưu mang và che chở."
Giọng của Trường Khánh Diên không nén được hân hoan, liền vươn tay đỡ nàng đứng dậy.
Sau nhìn thẳng vào mắt nàng mà hỏi:
"Vậy từ giây phút này, nói cho ta biết, con là ai?"
Cố Tịch Hy ngập ngừng.
Trường Khánh Diên lập tức trừng mắt, lực đạo đặt trên vai nàng mạnh thêm mấy phần.
"Ta là Trường Ý Đan."
"Và ái nữ của...?"
"Trường Ý Đan, ái nữ của đương kim thái sư thiên triều Trường Khánh Diên!"
Trường Khánh Diên bật cười