Không ngoài dự đoán, đám thích khách sau một hồi bị hắc giáp quân quần thảo đã chính thức bị dẹp yên.
Trần Kim áp giải mười tên còn sống sót, sau khi đã điểm huyệt phòng tránh độc tính tự hủy của bọn chúng bộc phát, thúc lên trước mặt Hoàng Phủ Minh Phong.
Hắn nhẹ nhàng cất giọng:
“Vì sao các ngươi muốn thích khách chúng ta?”
Đám hắc y nhân này sau khi tháo lớp khăn che mặt, trông không có gì đặc biệt, khác thường.
Một vài tên nghiến răng muốn vận nội công ép kịch độc trong người bộc phát, tránh phải đối chất lâu dài, nhưng sau lại lực bất tòng tâm.
Bọn chúng đều cúi gằm mặt không nói, một tên ở đầu hàng ngay lập tức bị Trần Kim thúc một lực kiếm vào điểm giữa lưng, miệng liền phun ra một búng máu đen.
Hoàng Phủ Miên Khang nhíu mày:
“Đám người này trúng độc cả rồi?”
Hóa ra dù Trần Kim có điểm huyệt ngăn độc tính hay không, trong người bọn chúng vẫn đã ngấm sẵn thuốc độc.
Hoàng Phủ Miên Khang hỏi:
“Là ai sai các ngươi tới?”
Lời này của y thật hờ hững, như thể hỏi lấy lệ.
Hoàng Phủ Minh Phong chỉ hất tay một cái, Trần Kim hiểu ý liền tiến lên tùy tiện bắt mạch cổ tay cho vài tên, kết quả kinh ngạc mà quay đầu bẩm báo:
“Điện hạ, độc tính đã lan tới tim, có vẻ là đã phát độc cách đây mấy ngày.”
Vậy thì có nghĩa, nếu bọn chúng là do người nào đó phái tới, thì dù nhiệm vụ lần này thành hay bại, bọn chúng cũng không có cơ hội trở về.
Nhìn thấy vẻ mắt lộ lên vài tia hoang mang của đám thích khách, Hoàng Phủ Miên Khang tiếp tục chơi bài tâm lý:
“Chủ nhân của các ngươi còn không xem mạng các ngươi bằng một cầm thú!”
Một tên không kiềm nén được, đỏ mắt hét lên:
“Chủ nhân bọn ta mới là chính nhân, Hoàng Phủ Minh Phong ngươi là hôn quân, là kẻ đáng chết!”
Gã thét xong thì độc trong người cũng bị kích lên, máu tuôn ra đen ngòm từ miệng, ngã vật xuống không còn hơi thở.
Lần lượt, những tên bên cạnh cũng theo đó mà ngã xuống.
Trong chớp mắt, cả một toán thích khách đông đúc ban nãy đã tử vong không sót lại một tên.
Cố Tịch Hy từ đầu đến cuối quan sát mọi sự, song tới cuối cùng vẫn không biết chủ nhân của đám người kia là ai.
Nhưng nàng lại mơ hồ cảm thấy, cả Hoàng Phủ Minh Phong và Hoàng Phủ Miên Khang đều biết rất rõ người này.
Hơn nữa, tâm trí nàng từ nãy đến giờ còn bận quay cuồng trong việc ngó đông ngó tây, tìm xem cái ánh nhìn sắt lạnh kia rốt cục từ đâu phóng tới.
Nhưng cuối cùng chỉ là vô lực.
Hoàng Phủ Minh Phong thấy người ngồi trong lòng cứ loay hoay tới lui, cuối cùng vẫn để tâm cúi xuống:
“Chuyện gì?”
Cố Tịch Hy muốn đem hết nghi vấn trong lòng mình một tràng tuôn ra hết, nhưng đến khắc cuối thì dừng lại.
Tất cả chỉ là nghi vấn…
Hơn nữa, nàng cũng không muốn bày ra bộ dạng trong lòng có vảy ngược, luôn nghi trước ngại sau.
Nàng lắc đầu:
“Không ạ, thiếp… thiếp chỉ là muốn xem thử liệu còn có ai mai phục chúng ta không?”
Hoàng Phủ Minh Phong tỏ ra không nghi ngờ, gật đầu một cái, rồi lại nói chắc như đinh khảm cột:
“Sẽ không.”
Rồi hắn ngẩng mặt, phất tay ra hiệu cho Trần Kim thu dọn, đồng thời phát lệnh tiếp tục cuộc hành