Thay vì nghỉ ngơi, Hoàng Phủ Minh Phong yêu cầu Phùng Tiếu Trung đưa mình đến gặp sứ giả tộc Miêu.
Cố Tịch Hy đương nhiên cũng không thể đi nghỉ, cùng với mọi người đến dịch quán.
Sứ giả chưa tới bốn mươi, là một người vạm vỡ, gương mặt to lớn rậm rịt râu đen, có nét hung tợn phảng phất trong mắt.
Y tên gọi Tát Lạt, là dũng tướng dưới tay vương trưởng Miêu tộc, cũng là người trải qua vô số những trận chiến nơi sa trường.
Nhờ võ công thâm hậu, trước sự tấn công ác liệt của thổ phỉ mới thành sứ giả duy nhất sống sót, nhưng vết thương không hề nhẹ.
Nghe Phùng Tiếu Trung tâu lại, Tát Lạt bị chém hai nhát trước sau, khi chạy về tới trạm kiểm của tri huyện đã nửa mê nửa tỉnh vì mất máu.
Thêm vào đó còn có mấy vết chém cắt trên cánh tay, cẳng đùi, nói chung từ ngực đổ xuống đều không lành lặn.
Khi đoàn người Hoàng Phủ Minh Phong đến, Tát Lạt đang ngồi dưỡng thương trên ghế bành, bên cạnh có có hai nha đầu do Phùng Tiếu Trung cử đến săn sóc.
Vốn đã được thông báo trước, khi thấy có đông người bước vào, y liền biết ngay người của thiên triều đã đến.
Nhưng thay vì nhổm dậy ngay lập tức, Tát Lạt vẫn bình chân như vại, đến khi Phùng Tiếu Trung vén bức rèm ngăn cách giữa phòng khách và phòng ngủ ra, Hoàng Phủ Minh Phong xuất hiện rõ ràng, mới từ từ đứng dậy hành lễ.
Sự kiêu ngạo này đương nhiên không qua được mắt người khác, Tát Lạt cũng không có hứng che giấu.
Nhưng Hoàng Phủ Minh Phong vẫn đúng chừng mực:
“Sứ giả không cần câu nệ.”
Y đặt tay phải lên ngực trái, theo đúng nghi lễ chào hỏi của người Miêu, song vẫn ngồi yên trên ghế:
“Tát Lạt tham kiến thái tử, vì thương thế mà không thể hành lễ đúng mực, xin lượng thứ!”
Hoàng Phủ Minh Phong gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Tát Lạt, sau đó lại cho truyền Điền Thương vào xem xét vết thương cho y.
Lại nói về Điền Thương, người này cổ quái là vậy, nhưng lại rất thân thiết với Hoàng Phủ Minh Phong, dược liệu quý hiếm ông ta điều chế ra được một phần đều mang sang Thừa Chính điện.
Lúc Hoàng Phủ Minh Phong còn nhỏ, ngoại trừ Chương Hằng làm nhũ mẫu, sức khỏe đều do Điền Thương lo liệu.
Mấy năm nay hắn chinh chiến nhiều nơi, thân mang thương tích, cũng đều mang ông ta theo giúp trị.
Nói tới nói lui, cũng chỉ thảm một Tiểu Lăng Tử phải tò tò đi theo coi sóc.
Cố Tịch Hy không hẳn bước vào trong, nàng đứng ở ngay bức rèm giữa phòng khách và phòng ngủ, có chút ẩn mình mà quan sát.
Hoàng Phủ Minh Phong cũng không chú ý tới nàng cho lắm.
Từ khi bước vào cũng chỉ nhìn nàng một cái như thể xem nàng ở chỗ nào, sau đó thì không đảo mắt qua nữa.
Khi Điền Thương kiểm tra thương thế cho Tát Lạt, nàng quay lưng ra ngoài, chính thức lui về phía sau rèm châu, tầm mắt rảnh rỗi dịch chuyển quanh phòng.
Không hiểu sao, Cố Tịch Hy cảm thấy bản thân không có thiện cảm với người sứ giả này.
Không phải vì ngoại hình của y.
Cái vẻ ngoài hơi dữ tợn đó, thật ra khi đem so với những tên lang