Hoàng Phủ Minh Phong đưa tay chạm lên vệt máu trên eo Cố Tịch Hy, ngược lại khiến nàng giật mình, thu người theo phản xạ, ánh mắt ngẩng lên nhìn hắn có chút hoang mang.
Hắn hỏi:
“Đau không?”
Cố Tịch Hy không hiểu, cho đến khi cúi xuống và trông thấy máu của mình, mới à lên một tiếng.
Nàng ai oán lầm bầm:
“Nếu điện hạ không nhắc, có lẽ là không đau!”
Hoàng Phủ Minh Phong cười nàng ngốc.
Nàng thấy môi hắn tuy không nhạt màu, nhưng không tiếp tục chuyển sang màu tím đen, cuối cùng cũng có thể thở phào một ít.
Đêm nay, thật sự quá dài.
Cố Tịch Hy đặt Hoàng Phủ Minh Phong tựa vào vách đá ở sâu bên trong, sau đó cẩn thận lấy tấm áo choàng đã được hong khổ trước lửa từ nãy đến giờ khoác lên người hắn.
Thật ra ban đầu, nàng còn nghĩ đến chuyện để hắn có tư thế nghỉ ngơi thoải máu nhất, nàng tình nguyện mang đùi mình ra làm gối, nhưng sau lại cảm thấy đây là chuyện không thể nào, hoàn toàn không thích hợp nên thôi.
Nói trắng ra, cũng chỉ là phu thê trên danh nghĩa…
Nàng ngồi cách hắn một khoảng không quá xa, song cũng không gần sát bên, cuộn tròn người lại trong tấm áo choàng cũng đã hong khô của bản thân.
Lúc này mới yên tĩnh nhìn lại, trên người nàng không có vết thương nào nghiêm trọng, nhưng mỗi bộ phận vương một ít, tổng hợp lại khiến cơ thể thật không dễ chịu chút nào.
Đám lửa cháy bập bùng trước mặt, càng khiến ánh mắt Cố Tịch Hy trở nên lấp lánh.
Nàng thận trọng suy nghĩ, đột nhiên thấy hình như nàng cũng không phải nhất nhất sợ chết như bản thân vẫn thường nghĩ.
Hay nói đúng hơn, nàng căn bản là mang cảm giác sợ chết, ngược lại không quá xem nặng cái chết.
Lúc lao ra muốn đỡ mũi tên kia cho Hoàng Phủ Minh Phong, nàng đã thật sự không mất một khắc suy nghĩ.
Hắn nói, nếu hắn không kịp thời lật người lại, vị trí mà mũi tên ghim phải chắc chắn là ngay giữa ngực nàng.
Chết không kịp trăn trối…
Còn nhớ trước khi đám thính khách kia xuất hiện, Cố Tịch Hy còn tự thẹn mình không có tư cách ganh tỵ với Trần Chiêu Thủy, vì nàng ta dám chết vì Hoàng Phủ Minh Phong.
Kết quả ngay sau đó, nàng đã tự chứng minh mình cũng không quá kém cạnh.
Thật sự chấp nhận bỏ cả sinh mệnh mà ngay đến khi cả thiên hạ này quay lưng với nàng, nàng cũng nhất mực trân quý, vì Hoàng Phủ Minh Phong?
Vậy nếu biết trước tình huống như vậy sẽ diễn ra, nếu được chọn lựa lại lần nữa, nàng có tiếp tục lao ra?
Còn nữa, Hoàng Phủ Minh Phong, hắn hình như cũng không chần chừ một khắc nào khi quay lại đỡ ngược mũi tên cho nàng.
Vậy… vậy có tính là hắn cũng chấp nhận vì nàng giao mạng ra không?
Đầu óc Cố Tịch Hy rối ren…
Bỏ đi bỏ đi, nàng không lý giải nổi, cũng không đủ can đảm để lý giải những chuyện mông lung, mơ hồ này.
Hoàng Phủ Minh Phong lên tiếng vào lúc Cố Tịch Hy tưởng rằng hắn đã ngủ, vẫn là giọng nói trầm thấp, mang phong vị lạnh lẽo dọa người.
“Thái tử phi.”
Cố Tịch Hy giật mình, lập tức ngồi thẳng dậy, vâng một tiếng, sau đó lại lo lắng hỏi:
“Điện hạ khó chịu ở đâu sao?”
Hắn hấp háy mí mắt, lắc đầu, khóe môi lại như