Cố Tịch Hy liên tục lắc đầu, ánh mắt ngập đầy sợ hãi nhìn Hoàng Phủ Minh Phong.
Hoàng Phủ Bắc Trì do ai giết thì liên quan gì đến nàng! Nàng không phải Trường Ý Đan, không yêu không đương gì với con người đó.
Hơn nữa, trong mắt nàng lúc này, y càng không phải một người xứng đáng được cảm thông, người ta nói y giết Trần Chiêu Thủy, là y mạng đền mạng, máu trả máu!
Cửu tử đoạt đích, gió tanh mưa máu, xáo thịt nồi da, chính là chuyện thường nhà đế vương!
Nàng quản làm gì chứ!
Cố Tịch Hy có rất nhiều, rất rất nhiều lời muốn thốt ra, để Hoàng Phủ Minh Phong tin tưởng nàng.
Nhưng tất thảy đều khổ sở nuốt lại dưới thân phận Trường Ý Đan…
Hoàng Phủ Minh Phong mơ hồ nhìn thấy ánh mắt nàng ngập đầy nước, lấp la lấp lánh dưới ánh đuốc sáng bập bùng, nhưng kỳ lạ là không có giọt nào rơi ra khỏi hốc mắt.
Nàng sau hồi hoảng loạn lùi ra xa thì lại bắt đầu nhích trở lại gần Hoàng Phủ Minh Phong, âm thanh phát ra cơ hồ hơi run rẩy, song vẫn kiên định và quyết đoán:
“Thần thiếp đã nói, đời này kiếp này chỉ thờ duy nhất một phu, không toan tính, không thù hận, không bạc tình.”
Cuối cùng, nàng vẫn không dám thốt ra lời: đời này không dối gạt…
“Cho nên… cho nên, điện hạ, xin đừng nhắc chuyện này nữa!”
Giọng nàng mềm mỏng, thống thiết, van nài.
Hoàng Phủ Minh Phong từ đầu tới cuối đăm chiêu quan sát Cố Tịch Hy, cho đến một khắc nghe nàng nói câu một đời thờ một phu kia, tơ lòng chính thức quấn thành một màn rối rắm.
Hắn cười nhẹ:
“Thái tử phi, vì nàng đêm nay cứu bổn thái tử, nên bổn thái tử mới cho nàng cơ hội.
Nếu hôm nay nàng không làm, sau này dám phản bội ta, ta tuyệt đối không tha cho nàng…”
Cố Tịch Hy cảm thấy ngay cả lúc trồi từ Bạc thủy lên, sống lưng nàng cũng không lạnh toát đến thế này.
Nàng dứt khoát gật đầu.
Phản hắn? Nàng chưa từng nghĩ đến một ngày nàng sẽ phản hắn, thậm chí tách đời mình ra khỏi hắn cũng không dám nghĩ.
Hoàng Phủ Minh Phong cuối cùng cũng gật đầu:
“Được, sau này không nhắc nữa!”
Cố Tịch Hy nghe được lời này, bâng quơ cảm thấy tảng đá nghìn tấn chèn nặng trong lòng hình như vừa được ai nhấc bổng đi.
Đúng vậy, đừng bao giờ nhắc, nàng cả đời này cũng không muốn ai đề cập đến mối quan hệ kia giữa mình và Hoàng Phủ Bắc Trì.
Nhưng mà, đêm nay không chỉ cứ vậy mà trải qua.
Cố Tịch Hy không nhớ rõ sau lời hứa không nhắc nữa của Hoàng Phủ Minh Phong, nàng và hắn tiếp tục quay về dáng vẻ thinh lặng trong bao lâu.
Hình như là khá lâu, nàng nhớ mình đã thiếp đi, dù sao cũng đã mệt tới độ phờ người.
Cho đến một khoảnh khắc nào đó, Cố Tịch Hy mơ hồ nghe thấy âm thanh rất lạ, như ai đó… vừa phun ra một thứ gì đó.
Nàng lập tức bật dậy, cơn buồn ngủ tiêu biến trong chớp mắt.
Cố Tịch Hy nhào qua chỗ của Hoàng Phủ Minh Phong, lại sửng sốt trông thấy hắn vừa phun ra một búng máu đen ngòm.
Từ khóe miệng chảy dọc xuống cằm vẫn còn lưu một đường máu.
Cố Tịch Hy sợ đến muốn hét lên.
Nàng ôm lấy vai hắn, lại ra sức lay:
“Điện hạ, điện hạ!”
Người trước mặt không trả lời, ngay cả mắt cũng không mở ra nhìn nàng, chỉ có mi tâm cau chặt lại.
“Điện hạ, chàng sao vậy? Điện hạ!”
Cố Tịch Hy lại lay mạnh thêm vài đợt, vẫn không có kết quả, cuối cùng thì ngưng lay.
Nàng biết, hắn đã hôn mê.
Nàng dịch chuyển người mình về phía sau, vòng tay ôm lấy Hoàng Phủ Minh Phong, một tay xoa ngực cho hắn.
Thật ra,