.video-player__player { width: 480px; height: 270px; display: inline-block; } .video-player { width: 100%; height: 100%; text-align: center; }
Đèn sa bằng bạc như vì sao Mai, treo giữa không trung chiếu sáng khoảng sân.
Bóng đêm bao trùm đình viện yên ắng, mùi rượu thơm lừng, bóng cây chao đảo, quả nhiên là vô cùng ý vị.
Đáng tiếc người có mặt lại không vui nổi.
Vốn là đôi vợ chồng son cùng nếm cua đối ẩm chơi tửu lệnh lại biến thành
bữa tiệc nhỏ, Thanh Lam và Tạ Phi Lan chuẩn bị không kịp, hối hận không
nên đến nơi này. Bởi vì nguyên nhân là ngoài hai người không mời mà đến
ra thì còn có thêm vị khách không mời mà đến nữa, nhị tẩu Tô Cẩm Dung
dẫn theo Bạch Phượng Ca giả vờ viếng thăm cũng bất ngờ tới, làm thay đổi không khí buổi tụ họp ngẫu nhiên giữa huynh đệ.
Không biết trong lòng Tạ Vân Thư nghĩ thế nào, Tạ Phi Lan mơ hồ không vui, Thanh Lam
cũng nói ít đi, trên bàn chỉ nghe thấy tiếng của Tô Cẩm Dung. Bạch
Phượng Ca dè dặt im lặng, nét mặt có mấy phần thê lương, đôi mắt chứa
tình thỉnh thoảng nhìn sang Tạ Vân Thư.
Tạ Vân Thư làm như không
biết gì, chỉ chu đáo lột cua cho ái thê. So với Bạch Phượng Ca trang
điểm kỹ càng, Quân Phiên Tiên chỉ vén tóc xanh qua một bên, mặc váy tơ
trắng, bàn tay cầm ly ngọc trông thật đáng thương, đưa lên môi nhấp một
hớp rượu.
“Đệ muội đúng là người nho nhã, uống rượu mà cũng lịch
sự như vậy.” Tô Cẩm Dung nhẫn nại đã lâu không chịu nổi, mở miệng trào
phúng.
Quân Phiên Tiên chỉ cười nhạt.
“Đệ muội không thể
lột cua thì gọi nha hoàn đến hầu hạ là được rồi, cần gì tam đệ phải tự
động thủ.” Cầm chuông bạc ở góc bàn lên lắc, cho gọi một thị nữ tới nhằm thay Tạ Vân Thư.
Tạ Vân Thư lấy khăn nóng lau tay, “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, làm phiền nhị tẩu nhắc nhở.”
“Bình thường tam đệ cũng là gia chủ, bận rộn sự vụ đến mức nào, lại còn phải
phân tâm vì đệ muội, những chuyện vặt vãnh này tự có hạ nhân quan tâm là được rồi, cần gì phải tự làm.”
“Đa tạ nhị tẩu, quen rồi thì cũng không cảm thấy gì.” Tạ Vân Thư cười nói, lại gắp thức ăn cho người
trong lòng, “Hơn nữa chăm sóc thê tử vốn là chuyện của trượng phu còn
gì.”
Hắn càng thản nhiên thì Tô Cẩm Dung càng bực mình.
“Đệ muội cơ thể yếu ớt đúng là phiền thật, ngay cả ra vào cũng…”
“Đệ cảm thấy rất tốt, đã tốt hơn trước nhiều rồi.” Tạ Vân Thư ngắt lời, vui vẻ nhìn giai nhân, “Có thể thấy linh dược do nhị ca luyện rất hữu
hiệu.”
Trong lòng Thanh Lam biết hai vị tẩu tử đây không hợp
nhau, bèn ngồi bên nói xen vào, “Nhị tẩu không cần phải phí tâm, theo đệ thấy tam ca còn thích nữa là, đâu có vẻ phiền hà đâu.”
“Thanh
Lam nói đúng, tình trí giữa vợ chồng người ngoài đâu hiểu được.” Tạ Phi
Lan nói sang chuyện khác, “Sao gần đây không thấy nhị ca?”
“Gần
đây Cảnh Trạch cứ nhốt mình trong dược phòng, ngay cả thê tử là ta cũng
không vào được, đưa cơm còn phải nhờ người khác đưa.” Nhắc đến đây, Tô
Cẩm Dung lấy làm bất mãn, “Nói là tam đệ sắp xếp, rốt cuộc là ý gì?”
Tạ Phi Lan hối hận vì lỡ lời, lập tức hòa giải, “Chuyện này đệ cũng có
nghe tam ca nhắc đến, do dược tính của Hải Minh Tiêu kỳ lạ quá, lúc chế
thuốc không được quấy rầy nên mới bất đắc dĩ làm thế.”
“Đúng là
do đệ nhờ thật, hại nhị ca bế quan mấy ngày, xong chuyện này nhất định
đệ sẽ mời rượu cám ơn.” Tạ Vân Thư vô cùng khách khí, nhưng ý trong lời
nói lại rất kiên định, “Xin nhị tẩu thông cảm cho.”
“Vì bệnh của
Quân tiểu thư nên nhị ca khó tránh khỏi vất vả, tỷ tỷ đừng giận mà.”
Bạch Phượng Ca thấp giọng nói đỡ, “Đợi tới khi Quân tiểu thư khỏe mạnh
như trước, tam công tử cũng không cần mệt nhọc nữa, nhất định có thể
tiết kiệm được không ít tâm sức.”
Tạ Phi Lan nghe mà buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn như thường.
Sự thương xót của Bạch Phượng Ca chuyển sang người từ đầu đến cuối không
mở miệng, “Quân tiểu thư có thân thủ phi phàm, vậy mà giờ đây tới bước
đi cũng vất vả, mọi việc phải nhờ vào người khác, chắc cũng khó chịu
lắm.”
Bị nói đến đây, đôi mắt trong trẻo của nàng lóe lên, “Quen rồi thì cũng không thấy lạ gì.”
“Đó là nhờ có tam đệ chu đáo tỉ mỉ, gả cho phu quân tốt như vậy đúng là được rảnh rỗi.” Tô Cẩm Dung nói.
“Quân tiểu thư tuyệt sắc khuynh thành, tất nhiên sẽ vậy rồi.” Bạch Phượng Ca dịu dàng mỉm cười.
“Tuy dung mạo vô song nhưng cũng phải điều dưỡng chăm chút, nếu không nhan
sắc tàn phai vì bệnh thì e tình yêu cũng phai nhạt.” Tô Cẩm Dung che
miệng cười, “Nam nhân đều thích thứ mới mẻ, đệ muội phải cẩn thận đấy.”
Lời này nói ra vô cùng chói tai, nụ cười trên mặt Tạ Vân Thư đã biến mất.
Thanh Lam cau mày, Tạ Phi Lan đang định mở lời thì thấy Quân Phiên Tiên nhướn mày, cầm khăn lên lau môi cho trượng phu, “Nhị tẩu nói không sai, phải
cực kỳ chăm sóc gương mặt này mới được.”
Quan sát một hồi, nàng khẽ chế nhạo, “Sau này không mới mẻ thì ta cũng không thích.”
Im lặng chốc lát, Thanh Lam phì cười một tiếng, Tạ Phi Lan nghiêng đầu nín cười.
Bầu không khí sượng sùng được hóa giải trong chớp mắt, Tạ Vân Thư cũng mỉm cười, nắm lấy tay nàng.
“Nhất định ta sẽ lưu ý, nên nàng đừng có ném ta đi chỗ khác mà tìm niềm vui mới đấy nhé?”
Quân Phiên Tiên vốn chỉ diễn trò đáp trả lại màn khiêu khích, nhưng nhìn
tình ý vô hạn trong mắt đối phương, tâm tình bình tĩnh lại nổi gợn sóng
ngọt ngào.
Chợt nghe thấy tiếng hừ khẽ trong tình cảnh ám muội,
thì ra là thị nữ lột cua bật cười phân tâm nên đã cắt lệch, không cẩn
thận làm đứt tay. Tạ Vân Thư thấy máu chảy không ít, vội ra lệnh đi bôi
thuốc băng bó. Tô Cẩm Dung
lại không chịu buông bỏ, màn giễu cợt vừa rồi bị lấp đi một cách dễ dàng, khó chịu không tiêu được, vừa hay mượn
chuyện này trút ra.
“Đây là nha hoàn bồi gả do đệ muội đem đến
hả? Quả nhiên ít được dạy bảo, đến chút chuyện nhỏ là lột cua cũng không làm được, đúng là vô dụng, tay đẹp đấy, nhưng cuối cùng chẳng ra gì.”
Ngoài Thanh Lam không phản ứng kịp ra, những người khác đều nhìn rõ, sao có thể không nghe ra ẩn ý đằng sau.
Tạ Vân Thư sầm mặt, nhưng đầu ngón tay bị chụp lại, trên gương mặt trắng mịn nở nụ cười nhạt.
“Lời này nhị tẩu nói sai rồi, đôi tay không thể lột cua nhưng có thể rót
rượu châm trà mài mực, phẩm sách hành văn tính toán; có thể điều khiển
dây cương tung hoành ngàn dặm, vung kiếm chém tướng đoạt cờ; có thể chế
thuốc dùng độc ám toán, cắt cổ chích máu khoét xương; còn nếu không tốt, còn có thể gả cho một tướng công gia thế xuất chúng như ta, sai người
ngoài làm giùm… Có thân phận như vậy, chuyện gì bẩn tay đều không cần tự mình làm, nhị tẩu nói đúng không?”
Rõ ràng là vừa cười vừa nói nhưng lại khiến Tô Cẩm Dung khiếp đảm run rẩy, cổ họng như bị tắc nghẹn.
Không khí hoàn toàn lặng đi, nàng khẽ gật đầu.
“Có điều quên mất Bạch tiểu thư, cầu chúc cô sớm ngày tìm được giai ngẫu,
đỡ trưởng bối phải bận tâm, thanh xuân nữ nhi có hạn, mù quáng vô ích
lại hối hận không kịp, dù sao cũng không được may mắn như ta mà.”
Hai tay Bạch Phượng Ca nắm chặt, đầu ngón tay trắng bệch, một lúc lâu sau mới nói ra được một câu.
“Đa tạ Quân tiểu thư đã chỉ điểm.”
“Giờ đây ta đã là vợ người ta, không nên xưng hô như thế.” Dung nhan xinh
đẹp khẽ trào phúng, thờ ơ gắp một đũa thịt cua, “Nên gọi là tam thiếu
phu nhân đi, nghe lọt tai hơn.”
Bạch Phượng Ca không chịu nổi nữa, đứng bật dậy, một giọt nước mắt từ trong hốc lăn xuống, trợn trừng mắt nhìn nàng.
“Ta cũng chúc tam thiếu phu nhân sống lâu trăm tuổi, bình an mạnh khõe, mãi mãi được đắc ý như hôm nay…”
“Quá lời rồi, năm xưa ở Dương Châu được chăm sóc nhiều, lúc sinh thời được
thấy Bạch tiểu thư có nơi có chốn, Phiên Tiên và phu quân nhất định sẽ
chúc mừng lễ trọng.”
Sắc mặt Bạch Phượng Ca hết xanh lại trắng,
môi run rẩy dữ dội, không giấu được hận ý oán độc, rồi nàng ta lảo đảo
chạy nhanh ra ngoài. Tô Cẩm Dung nghe thế thì biến sắc, bực tức bất
bình, “Đệ muội quá lời rồi đấy, muội biết rõ…”
“Biết rõ nàng ta
mơ ước Vân Thư đã lâu, chỉ chờ ta chết, làm sao có thể không nể mặt như
vậy được.” Giọng nói lạnh lùng không gợn sóng, đôi mắt như thu thủy trào ý lạnh, “Nhị tẩu có ý này ư?”
“Ta…” mặc mũi Tô Cẩm Dung thoắt đỏ thoắt trắng, cứng họng một lúc lâu, “Đệ muội nhiều bệnh, sợ là nghĩ
nhiều rồi, Phượng Ca không có ý đó, huống hồ muội ấy cũng là tiểu thư
Bạch gia, làm hỏng giao tình hai nhà thì cũng khó nhìn.”
“Nàng là bạn thân của nhị tẩu, dĩ nhiên tình nghĩa sẽ khác, nhưng tẩu và ta là
chị em dâu với nhau, còn nàng ta chỉ là người ngoài. Trong ngoài thân sơ có khác biệt, nhị tẩu đừng quên mình không chỉ là thiên kim Tô phủ mà
còn là nhị thiếu phu nhân của Tạ gia đấy.”
Một câu nói đã khiến
Tô Cẩm Dung đỏ mặt, “Đệ muội nói gì vậy, trách ta hành sự không biết
phân lượng sao? Ta có nơi nào không nghĩ cho Tạ gia không, trái lại còn
bị ám chỉ là có dị tâm. Hôm nay muội nên ăn nói cẩn thận, để người khác
phân xử công bằng.” Nếu không phải ngại mấy vị tiểu thúc có mặt ở đây
thì nàng ta đã muốn hét ầm lên rồi.
“Không có thì tốt.” Quân Phiên Tiên chẳng muốn để ý thêm, hời hợt cho qua, cất giọng gọi, “Sương Kính.”
Một bóng người khom lưng dưới hiên, “Tiểu thư có gì sai bảo?”
“Ta mệt rồi, đỡ ta vào nghỉ ngơi đi. Tìm người để ý Bạch Phượng Ca, đề
phòng nàng ta giở trò tìm chết, đỡ cho tiểu thư thế gia mặt mỏng gây
chuyện rắc rối ở Tạ gia, hại nhị tẩu phải khổ tâm chu toàn đại cục.”
Gạt tay Tạ Vân Thư ra để thị nữ đỡ dậy, nàng lướt qua Tạ Thanh Lam Tạ Phi
Lan trợn mắt há mồm, giọng điệu hờ hững khẽ trào phóng, lại nhiều thêm
sự dịu dàng.
“Rượu ngon còn ấm, cảnh đẹp như tranh, phu quân và tứ đệ ngũ đệ uống tiếp đi, đừng để vì ta mà mất hứng.”