Dạ Hành Ca

Buồn Xa


trước sau

.video-player__player { width: 480px; height: 270px; display: inline-block; } .video-player { width: 100%; height: 100%; text-align: center; }
Bạch Phượng Ca chạy đi, Quân Phiên Tiên vào nhà, Tô Cẩm Dung xấu hổ phất tay áo ra về. Trong sân chỉ còn lại ba huynh đệ, rốt cuộc cũng được yên ắng.

Trố mắt nhìn nhau, Tạ Vân Thư bật cười đầu tiên, áy náy tiếp rượu cho huynh đệ.

“Mấy nữ nhân này…” Tạ Phi Lan nhìn ly ngọc một lúc lâu, lẩm bẩm thở dài, “Không ai được yên cả.”

Thấy màn kịch hay ngay trước mắt, Thanh Lam càng ngẫm lại càng thấy thú vị, cười tới mức ngả nghiêng.

“Tam tẩu đúng là lợi hại, ngày mai có kịch hay xem ở chỗ mẹ rồi, nhị ca ra khỏi dược phòng nhất định sẽ bị nói đến mức tai nóng cho xem.”

“Nhị ca ra ngoài chắc cũng phải hơn mười ngày nữa, đến khi đó cơn giận của nhị tẩu cũng đã vơi đi rồi.” Tạ Vân Thư uống rượu, không lo lắng lắm, “Mẹ sẽ không nói gì đâu, Phiên Tiên nói lời đúng mực có phân lượng, không vạch lá tìm sâu được.”

“Ai biết được nhị tẩu sẽ nói sau lưng thế nào, lại còn không thiếu mấy bà cô bà dì thêm mắm thêm muối, tam ca không quản à?”

“Những thứ không nên nghe thì sẽ không vào được viện này.” Tạ Vân Thư không hề đếm xỉa, “Ai quan tâm cứ mặc, Phiên Tiên sẽ không để trong lòng.”

“Tẩu đúng là ngang tàng.” Câu trả lời lạnh lùng không tranh nhưng trong câu chữ lại đẫm máu, Tạ Phi Lan hừ nhẹ, “Tam ca đã nói chuyện kia với tam tẩu rồi à?”

Tạ Vân Thư lắc đầu không giải thích, Bạch Phượng Ca cũng không biết mình chọc phải người nào, càng không biết có bao nhiêu kiểu chết có thể khiến người khác không tìm ra dấu vết. Mà nay không quan tâm đến mọi chuyện không có nghĩa là Phiên Tiên sẽ không tính toán, Tạ Vân Thư rất hiểu rõ.

“Nên đệ đã bảo rồi, chọc ai thì chọc nhưng đừng chọc tam tẩu.” Thanh Lam lè lưỡi, “Còn đáng sợ hơn cả cha nữa.” Khi thân nhân là hậu thuẫn mạnh nhất thì làm kẻ địch chỉ tổ nguy hiểm, từ rất lâu về trước cậu đã biết điều này rồi.

“Tam ca không cho nữ quyến vào uyển, rốt cuộc là băn khoăn vì bệnh của tam tẩu, hay sợ tẩu ấy nói năng sắc bén chọc giận bọn họ?” Tạ Phi Lan châm biếm.

Tạ Vân Thư hơi ngẩn ra rồi dần dà bật cười, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo, “Nếu đệ thấy dáng vẻ của nàng ở trên Thiên Sơn thì sẽ hiểu, để nàng phải cúi người xã giao là điều ấm ức biết bao. Dù thúc tẩu di nương trong nhà không có ý gì khác, nhưng lòng khác biệt thì sao có thể hợp nhau, không phải ai cũng bao dung được như mẹ.”

Tạ Phi Lan xem thường, “Chẳng lẽ tam ca có thể bảo vệ cả đời được hả? Nếu đã gả vào thì sớm muộn gì cũng phải tiếp nhận công việc của mẹ, không bằng làm quen từ sớm.”

Tạ Vân Thư im lặng một lúc, rồi bất chợt đổi đề tài, “Tứ đệ cảm thấy viện tử của ta thế nào?”

“Rất đẹp, thanh nhã rộng rãi, phong cảnh rất tốt, ai nhìn cũng hâm mộ.”

“Tặng cho đệ thì sao?” Tạ Vân Thư nhẹ nhàng hỏi, như thể là một thứ không đáng để nhắc tới, “Tứ đệ đừng về Tuyền Châu nữa, ở lại đây có được không?”

Tạ Phi Lan ngạc nhiên, nửa ly rượu đổ xuống vạt áo.

Thanh Lam cũng ngẩn người, run run hỏi, “Tam ca có ý gì?”

“Đệ cũng thấy đấy, Phiên Tiên không hiền và cũng không nhẫn nại được như mẹ, mà xương cốt cơ thể cũng không cho phép. Từ nhỏ đệ đã rời nhà rèn luyện nhiều, nhanh trí hơn người, không bị trói buộc, cha cũng rất tán thưởng, thường xuyên khen đệ với ta, trở về tiếp quản công việc Tạ gia thật đúng là thích hợp.” Đăm chiêu hồi lâu, Tạ Vân Thư khuyên thêm, “Bên Tuyền Châu không cần quan tâm, tự có người khác thay thế lo liệu, không phải đệ thích phong tình ở cố hương hơn sao? Vừa hay ở lại cũng như ý của người nhà.”

Trong đình yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng lá rơi xào xạc.

“Vậy… vậy tam ca thì sao!” Thanh Lam bỗng đứng bật dậy, hoảng hốt thốt lên.

“Tam ca muốn giao hết toàn bộ chuyện cho đệ, dẫn kiều thê rời đi?” Tạ Phi Lan nói ra từng câu từng chữ, khóe môi nhếch mép cười nhạt, “Có được Hải Minh Tiêu rồi thì lập tức bỏ người nhà bỏ sự nghiệp, chê bai đại gia đình rắc rối nói nhiều, làm phiền hai người không thể như hình với bóng?” Giơ tay túm lấy vạt áo của Tạ Vân Thư, Tạ Phi Lan nổi đóa, “Trong lòng tam ca còn có cha mẹ không hả, rõ ràng cha mẹ đã dung túng cho phép chia nhà che chở thê tử như bảo bối, dung túng nàng ta thanh cao không cần qua lại với ai trong nhà, vậy mà cuối cùng huynh vẫn còn chê chưa đủ, muốn phất áo xoay người rời đi, huynh tưởng mình là gì hả!”

“Tứ ca!” Thanh Lam thấy hai huynh trưởng suýt nữa động thủ thì vội vã kéo Tạ Phi Lan ra, đầu óc rối bòng bong.

“Thanh Lam buông tay!” Tạ Phi Lan gầm lên, “Đệ nghe huynh ấy nói lời khốn nạn gì đi!”

Mặc hắn túm chặt vạt áo, Tạ Vân Thư vẫn không né tránh, còn bày ra vẻ mặt chán chường không biết làm sao, mặt mày tái nhợt. Cuối cùng Tạ Phi Lan cũng không thể xuống tay, đấm một phát xuống bàn, nhất thời khớp tay chảy máu.

“Ta biết ta bất hiếu.” Im lặng một lúc lâu, giọng Tạ Vân Thư khản đặc, “Phụ lòng mong đợi của cha, nhưng ta thật sự không làm được.”

“Không làm được cái gì hả, trong nhà có điểm nào không vừa lòng huynh?” Tạ Phi Lan độc ác châm chọc, “Chẳng lẽ huynh muốn cả Tạ gia phải quỳ dưới chân nàng ta vẫy đuôi cầu xin thương xót?”

“Vì ta sẽ không có con.” Tạ Vân Thư bình tĩnh nói, “Dù có Hải Minh Tiêu thì nàng cũng không thể chịu được cơn đau sinh con, mà ta… cũng không dám.”

Thanh Lam ngẩn người, Tạ Phi Lan ngây như phỗng, bất giác thả lỏng tay ra.

“Nàng còn sống là ta đã được an ủi lắm rồi. Nhưng những người khác sẽ không nghĩ như vậy, tới mấy năm nữa chắc chắn sẽ nói ra nói vào. Cha một lòng muốn ta quản lý gia tộc, sao có thể cho phép ta không có con, sớm muộn gì cũng sẽ nói đến chuyện nạp thiếp.” Tạ Vân Thư siết chặt ly rượu, ánh mắt nhìn huynh đệ sáng đến đáng sợ, “Đệ không biết mẹ Phiên Tiên chết thế nào đâu, ta không thể phạm phải sai lầm như vậy được nữa, phải hối hận cả đời giống Quân Nhược Hiệp.”

“Tam ca huynh…”

“Nàng đã phó thác mọi thứ cho ta.” Tạ Vân Thư thấp giọng lẩm bẩm, vừa là giải thích, vừa nói ra tiếng lòng chôn sâu, “Nếu ta nạp thiếp, bất kể vì lý do gì thì cũng không khác nào cắm dao vào lòng nàng, nàng sẽ không hận ta, nhưng chắc chắn sẽ không muốn sống nữa, đến lúc đó dù tìm được linh dược trong thiên hạ thì cũng có nghĩa lý gì.”

“Huynh nói rõ với cha, có lẽ…”

“Vô dụng thôi, cha… trước đó đã ám chỉ rồi.” Đã sớm suy nghĩ trăm ngàn lần, Tạ Vân Thư hít sâu một hơi, “Nhị ca vẫn luôn bẩm báo bệnh tình của Phiên Tiên theo định kỳ, cha cũng biết rõ như ta. Ông ấy rộng lượng như vậy, không quản mọi chuyện, thì càng khiến nàng sau này không thể lên tiếng, không thể từ chối.”

Kiếm hàn Cửu Châu nổi danh thiên hạ vốn nên khí thế bừng bừng mới đúng, vậy mà hắn lại bị làm khó giữa ái thê và phụ thân. Huynh trưởng xuất sắc lỗi lạc không che giấu được nỗi cô quạnh, Tạ Phi Lan chợt thấy đau lòng.

“Cha vì nghĩ cho Tạ gia, nhưng Phiên Tiên…” Giọng Tạ Vân Thư khàn khàn, “Phiên Tiên không chịu nổi… Nàng không chịu nổi, và ta cũng thế.”

***

Uống lệ khóc một lúc lâu, biết nàng ta không muốn gặp ai, Tô Cẩm Dung khuyên giải an ủi ngoài cửa đành phải rời đi. Từng câu từng chữ lọt vào tai vừa rồi như khoét đục tim gan, Tạ gia canh phòng nghiêm mật càng làm bao vọng tưởng vỡ tan tành. Nghĩ đến ánh mắt buồn bã của phụ thân và huynh trưởng khi về
Hàng Châu, trái tim như ngâm trong dòng suối lạnh buốt.

Lau đi nước mắt trên gò má, Bạch Phượng Ca lấy lụa bạch được Tạ phu nhân tặng ra xé thành dải, ném qua xà nhà định thắt cổ tự vẫn. Nàng ta cắn răng tròng cổ vào, đá đổ băng ghế dưới chân, trong chớp mắt không tài nào hít thở nổi, huyết dịch dâng trào, đầu đau toác như muốn nứt ra, trước mắt mơ hồ tối đi.

Đột nhiên cơ thể nhẹ bẫng, một lúc sau mới phát hiện mình đã được hạ xuống mặt đất, có người đưa mình đến trên giường, không chút khách khí vỗ vào hai gò má, xác định chưa tắt thở thì vung tay gọi người đến.

“… Đúng là rắc rối…”

Trong cơn hôn mê nghe được câu nói nhỏ này, lửa giận trong lòng nàng ta sôi trào, tắc nghẹn trước ngực, thật sự hôn mê bất tỉnh.

Ngủ một lúc lâu mới tỉnh dậy, mơ hồ mở mắt ra, nha hoàn đứng một bên lập tức đút thuốc, cổ họng đau nhức, uống mật ong vào mới miễn cưỡng khá hơn. Nàng để nha hoàn hầu hạ đỡ nằm xuống, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, không biết qua bao lâu, bóng người trong lòng cuối cùng cũng xuất hiện, tất cả chúng thị nữ đều lui cả ra ngoài.

“Bạch tiểu thư vẫn khỏe chứ?”

Giọng nam trầm trầm bùi tai, nàng ta ngơ ngác nhìn không nói nên lời, từng giọt nước mắt lăn xuống thấm ướt vạt áo.

Nam tử hơi cau mày, đứng ở phía xa không nhúc nhích thêm, “Mời Bạch tiểu thư lấy thân thể làm trọng mà yên tâm tĩnh dưỡng, đừng nghĩ đến chuyện tự vẫn nữa, ngộ nhỡ hối hận thì dù xuống cửu tuyền có hối hận cũng muộn.”

“Ta…” Âm thanh mong manh mất đi sự du dương, khô ráp khó nghe, “… Chẳng thà chết đi còn hơn…” Người đẹp yếu ớt sụp vai buồn bã, hàng mi nhíu chặt như hoa đào trong mưa, “… Còn tốt hơn… là bị đem ra là trò cười…”

“Chuyện hôm nay, ta thay mặt vợ xin lỗi tiểu thư.” Đôi mắt sâu trầm tĩnh không gợn sóng.

“… Tam công tử đâu có gì sai.” Nàng ta ho khẽ, cười khổ bảo, “… Ta… Phí thời gian đến nay, đã qua mùa hoa, phụ huynh oán trách… Đều là sự thật, tam thiếu phu nhân nói không có gì sai… Cần gì phải xin lỗi.”

Nam tử không trả lời.

Im lặng thoáng chốc, trong mắt lại dâng lên hơi nước, “Ta chỉ là… vô cùng hâm mộ… nàg có phúc, chứ cũng không có ý gì khác…”

“Vân Thư không biết mình có tài đức gì mà được tiểu thư coi trọng dến thế, thật sự rất cảm động, nhưng trái tim này đã có nơi chốn, chỉ muốn cùng nắm tay thê tử đến già, thẹn với thâm tình xin thứ lỗi.”

Đau đớn và thất vọng như muốn trào ra theo nước mắt, “… Ta biết, nhưng… không kiểm soát được thích… Thậm chí ta… không ngại làm tiểu…”

Nam tử bước lùi nửa bước, “Tại hạ không có duyên số hưởng phúc năm thê bảy thiếp, không dám khiến tiểu thư chịu ấm ức.”

Nàng ta siết chặt nắm đấm, cắn chặt răng.

“… Ta chỉ hận gặp nhau quá muộn… nếu không phải…”

“Nếu không phải là nàng ấy thì ta đã bỏ mạng ở Thiên Sơn rồi.” Tạ Vân Thư hờ hững ngắt lời, nói tiếp, “Không khác gì cỏ nát, phanh năm xẻ bảy xuống hoàng tuyền, càng đừng nhắc tới chuyện vô tình gặp gỡ tiểu thư ở Hàng Châu. Ta rất vui vì gặp được Phiên Tiên, được nàng phó thác trái tim cả đời là phúc phận ta tu luyện từ kiếp trước.”

Yên tĩnh một thoáng, sắc mặt hắn bỗng lạnh đi.

“Cho nên, ta tuyệt đối không cho phép ai có ý đồ phá hoại, bất kể là ai với danh nghĩa thế nào.” Lời nói lạnh căm như dao, “Không có ngoại lệ.”

Câu cảnh cáo một lời hai nghĩa, không biết đã nhìn thấu mấy phần, đôi mắt ngập tràn sát khí khiến người ta không khỏi sợ run.

“… Ta…” Nhớ lại sự đề phòng vô hình gần đây, hô hấp của Bạch Phượng Ca đông cứng, không tránh khỏi lạnh buốt, nhanh chóng cãi lại, “… Ta không có… ta tuyệt đối không nói thất lễ với tam thiếu phu nhân như vậy, tam công tử không tin thì ta có thể đối chất với nàng ta.”

Mơ hồ có sự chế giễu khó tả, Tạ Vân Thư nói, “Không cần phải đối chất, thê tử cũng không phải là người độ lượng, có một số việc ta không muốn để nàng phải phí tâm, nếu nhị tiểu thư xảy ra chuyện gì bất trắc thì ta cũng không tiện ăn nói với Bạch thế bá và Bạch huynh.”

“Ta… thật sự chưa từng đắc tội, Cẩm Dung tỷ có thể làm chứng.” Lần đầu tiên cảm thấy khuôn mặt tuấn tú này khiến lòng người sợ hãi.

“Nhị tẩu tốt bụng nên chưa từng nghi ngờ, Tạ gia không thể ngồi nhìn tẩu ấy bị lợi dụng được.” Cái nhìn chòng chọc đầy lạnh lùng, “Tạm biệt tại đây không hẹn gặp lại, tiểu thư hãy tự thu xếp ổn thỏa.”

Bạch Phượng Ca hoàn toàn tuyệt vọng, nhìn hắn xoay người muốn đi thì không nhẫn nại được nữa, “Rốt cuộc ả ma nữ đó có chỗ nào tốt, chỉ vì năm xưa ả ta đã từng cho huynh chút ân huệ ư? Chỉ như vậy mà đã gửi gắm trái tim suốt đời sao!”

Bước chân thoáng khựng lại. Nam tử chợt quay đầu, trào phúng nói, “Vậy dám hỏi một tiếng, ta có gì tốt để tiểu thư thâm tình như vậy? Là vì cái mã bề ngoài vô dụng này? Hay là gia thế danh vọng? Bỏ đi những thứ này, nếu ta không có gì cả thì tiểu thư có chịu nhìn ta lâu hơn không?”

Môi mấp máy, nàng ta lại không nói ra được nửa chữ.

Tạ Vân Thư hít một hơi, “Ta và nàng chỉ là người rơi vào ma giáo, nhưng lòng tiểu thư lại vào ma đạo, mong tiểu thư hãy tự trọng, đừng bao giờ gặp lại nhau nữa.”

Hư vinh bị đẩy ra, không cam lòng vì bị làm nhục như độc, lẫn cùng lửa ghen đau khổ u mê thành ma. Hắn lại càng cảnh giác tránh xa, chắc chắn sẽ không muốn để một nữ nhân ác độc như vậy phá hủy hạnh phúc trăm cay ngàn đắng mới có được.

Lười nói nhiều, Tạ Vân Thư ra hiệu cho nha hoàn vào trong chăm sóc.

“Trước mắt Bạch tiểu thư vẫn là khách của Tạ gia, xin hãy hết lòng điều dưỡng. Ta đã viết thư cho Côn Ngọc huynh rồi, vài hôm nữa sẽ đến đón Tiểu Thư về Hàng Châu.”

__

Má Bạch này đáng lý phải tên là Bạch liên hoa mới đúng, giả tạo thấy sợ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện