* Tiêu đề chương do editor tự đặt, chương này tác giả không đặt tên.
- -
Cuối năm, "Sử Quan Bút Tích" đóng máy.
Cảnh quay cuối cùng của Nghiêm Cái vào đúng một ngày tuyết rơi rất lớn, vừa khéo hợp với khung hình cuối của bộ phim.
Phương Tử Kình khoác áo choàng đứng trên tường thành, phía sau hắn là một hàng tùy tùng, còn hắn vẫn luôn nhìn về phía trước —— tầm mắt phóng đi rất xa, như thấy bóng dáng sử quan ở đâu đó.
Sử quan vẫn mảnh khảnh như vậy, thế nhưng vẫn trụ vững trong lòng hắn —— như một vệt màu xanh trắng bất biến trong trời đất, lại như sắc đỏ thẫm giữa vệt xanh trắng ấy.
Nghiêm Cái vừa quay xong đã lập tức được Điền Túc choàng áo khoác lên người, không những thế còn được nhét vào ngực một túi chườm nóng.
Bàn tay đông cứng vì lạnh của anh dần có cảm giác trở lại.
Phía đoàn phim đang chuẩn bị lễ đóng máy.
Nghiêm Cái đang xoa túi chườm nóng thì thấy Điền Túc đột nhiên thốt lên: "Trời lạnh thế này phải đi ăn lẩu mới đúng."
Nghiêm Cái không bận tâm: "Với cậu thì mùa nào trong năm cũng hợp ăn lẩu."
Anh chuyển tầm mắt đi nơi khác.
Tuyết vẫn đang rơi, khung cảnh có hơi u ám, thế nhưng tuyết lại rất trong trẻo.
Từng bông tuyết rơi chồng lên nhau, giẫm lên khá mềm xốp.
Điền Túc nhìn thấy bóng dáng Lục Thú thì tự giác im lặng quay lưng về phía hai người.
Hắn nghĩ một lát, thấy tốt nhất là đừng nhìn để tránh đau mắt, vì vậy lại đứng xa hơn một khoảng.
Lục Thú không mặc nhiều, thậm chí có thể nói là khá phong phanh.
Nghiêm Cái chủ động đi về phía trước vài bước, hai người cùng dừng lại.
Anh mở áo khoác, nhanh tay kéo Lục Thú lại gần, quấn hắn trong lồng ngực.
Người Lục Thú quả nhiên rất lạnh, Nghiêm Cái không nhịn được bọc hắn kín hơn.
Anh đặt cằm lên vai hắn, giọng hơi khiển trách: "Sao lại mặc ít như vậy?"
"Để anh ôm em chứ sao." Lục Thú bị Nghiêm Cái ôm chặt như nêm, cố gắng nghiêng đầu hôn lên má anh một cái, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Quay xong rồi à?"
Lúc hắn nói, hơi thở hóa thành làn khói trắng nhẹ nhàng phả lên mặt Nghiêm Cái, rất ấm áp.
Anh thấy dễ chịu, thế nhưng vẫn ôm người kia thật chặt không chịu thả tay, vì thế im lặng một lát rồi mới gật đầu.
Không biết hai người đã ôm nhau bao lâu.
Đến khi những bông tuyết bay bay vương đầy đầu thì Nghiêm Cái mới nhẹ nhàng thả hắn ra.
Anh cởi áo khoác của mình choàng lên người Lục Thú, sau đó dẫn hắn đi vào cùng chụp ảnh đóng máy.
Trợ lý Tiểu Ngô của Lục Thú vào trước, cầm theo một bó hoa hồng to bự đưa cho Nghiêm Cái.
Là hoa hồng đỏ cực kỳ rực rỡ.
Nghiêm Cái ôm hoa hồng, kéo Lục Thú đến đứng cạnh mình.
Anh vẫn đang mặc trang phục diễn, phát quan trên đầu còn chưa tháo, cứ thế chụp ảnh đóng máy.
Kỳ thật Lục Thú đã đến từ rất sớm.
Hắn biết hôm nay Nghiêm Cái đóng máy, có điều sợ tới quá sớm sẽ làm ảnh hưởng đến trạng thái đóng phim của anh, vì thế ngồi trong xe đợi một lúc, cuối cùng tới giờ hẹn với Lâm Kỳ Chinh thì mới xuống xe.
Lâm Kỳ Chinh có phòng nghỉ riêng ở đây.
Lục Thú mặc quần áo mỏng manh đi dưới trời tuyết một lúc lâu, đột nhiên bước vào căn phòng ấm áp, cả người mới dần thả lỏng.
Lâm Kỳ Chinh rất chu đáo, dù không phải ở nhà riêng nhưng vẫn nghiêm túc pha cho hắn một tách trà nóng.
Lục Thú uống trà, nhìn tuyết rơi lả tả bên ngoài, nhất thời lại nhớ tới Nghiêm Cái, sau lại nghĩ đến rất nhiều chuyện, cuối cùng mới chậm rãi thu mắt về.
Sau khi lễ phép chào hỏi, hắn đi thẳng vào vấn đề, lập tức hỏi Lâm Kỳ Chinh: "Anh ấy muốn diễn một bộ phim về bệnh trầm cảm, thầy biết không?"
"Sao?" Phản ứng của Lâm Kỳ Chinh cho thấy ông hoàn toàn không biết chuyện này.
Tách trà nóng làm cả người Lục Thú dần ấm lên.
Một tay hắn đặt tùy ý trên mặt bàn, không theo bất kỳ quy tắc nào.
Ngày thường tùy hứng là thế nhưng lúc này lại để lộ vẻ hơi hoảng loạn: "Em không muốn anh ấy nhận vai diễn này.
Trạng thái của anh ấy không thích hợp diễn kịch bản áp lực đè nén như vậy.
Em thấy anh ấy..." Hắn nói tới đây thì dừng lại, ánh mắt bình thản nhìn về phía Lâm Kỳ Chinh: "Lần này em tới là hy vọng thầy có thể giúp em khuyên Nghiêm Cái."
Tuy Nghiêm Cái nói sẽ cân nhắc nhưng Lục Thú biết anh không nhất định sẽ nghe lời hắn, có điều nếu Lâm Kỳ Chinh nghiêm túc đề nghị thì chuyện chắc chắn sẽ dễ dàng hơn.
Lục Thú cũng đã đọc xong kịch bản.
Tốc độ đọc của hai người không khác nhau là mấy.
Tối hai ngày trước Nghiêm Cái đọc xong, ngay ngày hôm sau Lục Thú cũng kết thúc.
Lục Thú hoàn toàn không muốn Nghiêm Cái diễn bộ phim này, quá nguy hiểm.
Kết quả kiểm tra sức khỏe của Nghiêm Cái đều bình thường, không có vấn đề về tâm lý.
Chỉ là Lục Thú không tin.
Hắn luôn có cảm giác Nghiêm Cái đang dựng lên vỏ bọc để che giấu.
Anh lừa hắn, lừa bác sĩ, lừa tất cả mọi người.
Nhưng hắn lại không có chứng cứ.
Hắn chỉ có thể cẩn thật từng li từng tí đặt anh trong khu vực an toàn, lo sợ anh bước ra bên ngoài dù chỉ là một bước.
Muốn đặt hoa hồng lên tay anh nhưng lại sợ làm anh bị thương, vì thế loại bỏ tất cả gai góc, kết quả anh lại nói anh muốn tự mình hái hoa hồng.
Lâm Kỳ Chinh vẫn bình tĩnh như trước, chỉ hỏi hắn: "Cậu đọc kịch bản rồi à?"
Lục Thú gật đầu.
Kết quả Lâm Kỳ Chinh lại hỏi tiếp: "Là Đêm Dài?"
"Đúng vậy."
Lâm Kỳ Chinh lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, hiển nhiên có nhiều mối quan hệ.
Hắn đương nhiên biết bộ phim điện ảnh nào nói về bệnh trầm cảm sắp được khởi quay.
Lục Thú tiếp tục nhấn mạnh: "Trạng thái của anh ấy không phù hợp."
"Thế nào là không phù hợp?" Lời này của Lâm Kỳ Chinh không hề có ý chất vấn, chỉ hỏi một cách rất ôn hòa.
"Anh ấy có khuynh hướng trầm cảm." Lục Thú bình tĩnh nói: "Bác sĩ nói anh ấy không có vấn đề gì nhưng em thấy chuyện không phải như vậy." Hắn khẽ dừng lại: "Em nghĩ thầy cũng có thể nhận ra."
"Em ấy không thể sống mãi trong trạng thái như vậy." Lâm Kỳ Chinh lên tiếng nhắc nhở Lục Thú: "Cậu cũng không thể đặt Nghiêm Cái trong vùng an toàn cả đời được."
Lục Thú dừng lại, sau đó nghe Lâm Kỳ Chinh thong thả nói: "Em ấy cần tự mình thoát ra ngoài.
Cho em ấy tự do lớn nhất, để em ấy làm việc mình muốn, tạo cơ hội cho em ấy thoát khỏi chứ đừng bịt kín mọi cánh cửa."
"Tôi quen Nghiêm Cái từ hồi em ấy còn học cấp ba." Không hiểu sao đột nhiên Lâm Kỳ Chinh lại nhắc đến chuyện này: "Lúc đấy Nghiêm Cái rất ít giao tiếp với người xung quanh, cũng không thích chủ động bắt chuyện.
Tôi tới trường của em ấy xem thì phát hiện ra Nghiêm Cái không hề có bạn.
Bạn cùng lớp thậm chí còn không muốn gọi tên em ấy.
Sau Nghiêm Cái nhận tôi làm thầy, tôi mới phát hiện em ấy đã quen với trạng thái u ám ấy từ rất lâu."
"Tôi cũng nghĩ đây là tính cách của em ấy.
Đến tận khi dạy Nghiêm Cái diễn, tôi mới nhận ra đáy mắt em ấy không hề biểu lộ chút cảm xúc nào.
Bấy giờ tôi mới nghĩ có thể khi trước đã xảy ra chuyện gì đó, vì vậy tới trường cấp hai Nghiêm Cái từng theo học để hỏi thăm giáo viên."
Lục Thú không thể không thừa nhận, Lâm Kỳ Chinh thật sự rất tận tâm với Nghiêm Cái.
Ông nói tiếp: "Điều khiến tôi bất ngờ là thầy giáo cấp hai nói Nghiêm Cái là một cậu bé khá trầm tĩnh, thế nhưng rất được mọi người yêu mến.
Em ấy sẽ tham gia hoạt động tập thể, sẽ cùng bạn học chơi bóng rổ, còn đại diện trường học tham dự cuộc thi viết thư pháp.
Thầy giáo còn nói sau khi tốt nghiệp cấp hai, trong nhà Nghiêm Cái hình như xảy ra biến cố, cụ thể như thế nào không rõ.
Sau đó em ấy có đề cập với tôi nhưng cũng chỉ nói qua loa."
Mắt Lục Thú hơi rũ xuống nhưng vẫn nghiêm túc lắng nghe.
"Vậy ra đã nhiều năm như vậy nhưng em ấy vẫn ở trong tình trạng này, dù là có chuyển biến một chút..." Lâm Kỳ Chinh khẽ dừng lại, không nói tiếp.
Tuy rằng có chút chuyển biến nhưng vẫn giống như một khối pha lê mỏng manh - trong suốt, đẹp đẽ, thế nhưng chỉ cần dùng một xíu lực, hoặc không cẩn thận để rơi trên mặt đất là sẽ vỡ tan thành nghìn mảnh.
*
Sau cuộc trò chuyện với Lâm Kỳ Chinh, Lục Thú đi một mình dưới trời tuyết một lúc lâu.
Thời trang đánh tan thời tiết, Lục Thú ăn mặc phong phanh, thế nhưng dù bị tuyết đập trên vai, gió lùa thấu xương, hắn lại không cảm thấy lạnh.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng càng lúc càng khó chịu.
Lục Thú gọi điện cho bác sĩ riêng của mình, tuy nhiên lúc cuộc gọi sắp được kết nối thì lại cúp máy.
Hắn nhất thời cảm thấy bản thân không đủ tự tin, song lại băn khoăn suy nghĩ, cho dù là vì Nghiêm Cái đi chăng nữa, hắn cũng không muốn để anh mạo hiểm như vậy.
Đồng thời hắn lại nhớ đến lời Lâm Kỳ Chinh nói.
Cho anh tự do lớn nhất và cơ hội tự mình thoát ra ngoài.
Trong đầu Lục Thú chợt hiện lên một tấm ảnh cũ, là bức ảnh hắn phải rất vất vả lắm mới tìm được.
Trong ảnh, Nghiêm Cái đứng giữa các bạn