Lục Thú bị dọa sợ, cơn buồn ngủ biến mất trong nháy mắt, lập tức tỉnh táo lại.
Hắn gần như chạy như bay tới, luống cuống hỏi Nghiêm Cái: "Sao vậy anh?"
Vừa nói vừa đưa tay lau đi vệt nước mắt trên mặt anh.
Nghiêm Cái lắc đầu không trả lời, chỉ đưa tay ôm hắn.
Im lặng từ đầu đến cuối.
Lục Thú ôm Nghiêm Cái, nhẹ nhàng vỗ vai anh, không hỏi gì thêm.
Hắn vốn đang rũ mắt nhìn đầu Nghiêm Cái, sau đó rời đi rồi chợt dừng trên màn hình máy tính.
Bàn tay đang vỗ về Nghiêm Cái cũng dừng lại.
Lục Thú nghĩ một lát, cuối cùng vẫn cúi người hôn lên đỉnh đầu anh, dịu dàng nói: "Không sao hết...!Sẽ qua nhanh thôi.
Có chuyện gì có thể nói cho em được không? Được...!Không muốn nói thì không nói, ôm anh."
Nghiêm Cái vùi đầu trong ngực Lục Thú, nước mắt im lặng chảy ra thấm ướt áo hắn.
Anh nên nói gì đây, kể lại những chuyện mình từng trải qua khi trước? Nói mấy năm nay mình sống khó chịu như thế nào? Hay là nói bản thân đã phải chịu đựng những gì?
Anh không nói được thành lời.
Tất cả áp lực, khổ sở, oan ức đè nén dưới đáy lòng như hóa thành nước mắt chảy ra từng chút, từng chút làm áo Lục Thú ướt nhẹp.
Anh muốn để hắn biết, nhưng lại không dám.
Lục Thú vô cùng kiên nhẫn vỗ vai Nghiêm Cái, ôm anh trong vòng tay, trấn an anh.
Nghiêm Cái trong nháy mắt lại muốn nói ra, có điều không biết nên nói điều gì.
Nói bản thân từng mất ngủ mấy tháng liền? Nói khoảng thời gian không gặp hắn mình mất đi niềm vui sống? Hay là nói...!Nếu hiện tại rời khỏi hắn sẽ không tìm được chính mình?
Anh vẫn không thể nói thành lời một câu nào.
Nghiêm Cái cứ lẳng lặng ôm Lục Thú gần một giờ đồng hồ, áng chừng tầm 4, 5 giờ sáng mới ngủ tiếp.
.
Google ngay trang * T R Ù M t r u y ệ n.
N ET *
Lục Thú sợ anh ngủ trên sô pha không thoải mái, thế nhưng Nghiêm Cái lại ôm rất chặt, quyết không thả ra, khiến hắn căn bản không thể cử động.
Lục Thú không còn cách nào khác, chỉ có thể mặc anh ôm mình, đồng thời đọc kịch bản trước mặt.
Cốt truyện giống như một không gian nhỏ bé đè nén, giam cầm một người cùng với tất cả tuyệt vọng tồn tại trên cuộc đời này.
Lục Thú đọc một lát, sau đó chủ động đưa tay vỗ về Nghiêm Cái.
Hắn thuận thế vỗ nhẹ lưng người trong ngực, đồng thời bấm gọi một cuộc điện thoại.
Lúc Nghiêm Cái mở mắt, Lục Thú đang nhẹ nhàng nghịch tóc anh.
Nghiêm Cái vô thức cầm tay hắn đưa lên mặt mình xoa nhẹ hai cái, sau đó mới lười nhác ngồi dậy, ôm hắn một lần nữa, vùi đầu vào giữa cổ Lục Thú rồi dựa vào người hắn không nhúc nhích.
Anh nhớ rõ mình đêm qua hình như đã khóc..., lại còn khóc rất lâu, không những thế còn ôm Lục Thú không chịu buông tay.
Lục Thú hỏi anh có chuyện gì anh lại không trả lời, quả thật giống như một đứa trẻ hư vô cớ gây sự.
Lục Thú nhẹ nhàng vỗ tay anh, hỏi: "Cảm giác tốt hơn chút nào không?"
Lúc này Nghiêm Cái mới tạm dừng nhiệm vụ ngửi-Thú-mỗi-ngày, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Mắt Lục Thú thâm quầng, hiển nhiên là nửa đêm tỉnh dậy rồi thức trắng từ lúc thấy anh, trạng thái nhìn qua không tốt lắm.
Anh đưa tay, có chút đau lòng nhéo nhéo bọng mắt của hắn, thế nhưng không trả lời.
Lục Thú hôn bẹp một cái trên trán Nghiêm Cái, để anh thuận thế ôm mình rồi hỏi: "Không nhận diễn bộ phim này được không anh?"
Nghiêm Cái dừng lại, ngẩng đầu hỏi hắn: "Vì sao?"
"Nó quá áp lực." Lục Thú cười với vẻ hơi mệt mỏi, hỏi thử sang chuyện khác: "Lúc nào anh quay xong Sử Quan Bút Tích, chúng mình đi du lịch nhé? Nghỉ ngơi một thời gian, có khi trạng thái sau đó còn tốt hơn." Hắn vừa nói vừa cọ mình trong lòng anh, cảm giác có chút bất lực.
"Để tôi suy xét một chút."
Nghiêm Cái như nhìn ra điều gì đó, không nói nữa.
*
Ngày nghỉ kết thúc, Nghiêm Cái tiếp tục quay "Sử Quan Bút Tích".
Về cuối phim, tính cách Phương Tử Kình đã khác nhiều so với khi trước.
Vì dần có nét tương đồng với nhân vật nên Nghiêm Cái không mất quá nhiều thời gian để nhập vai, đôi khi chỉ cần vài giây là có thể lập tức hóa thân vào vai diễn.
Lâm Kỳ Chinh rất hài lòng, có điều vẫn thường xuyên nhắc nhở anh nhất định phải