Đến tối khi quay trở về khách sạn, Nghiêm Cái vẫn cầm hộp sữa, chưa hề mở ra.
Hai người cùng kết thúc công việc, cùng lên xe, cùng vào khách sạn, thậm chí còn cùng vào thang máy.
Lục Thú tất nhiên có thấy hộp sữa trong tay Nghiêm Cái, cuối cùng đợi đến khi sắp vào phòng mới lên tiếng hỏi: "Sao anh không uống?"
Tay Nghiêm Cái hơi khựng lại.
Anh không trả lời nhưng hiển nhiên Lục Thú đã đoán được, dò hỏi: "Không thích uống à?"
Anh khẽ gật đầu.
Thích đồ ăn vặt vị sữa nhưng lại không thích uống sữa.
Không thể bỏ đi vì là đồ được tặng, cũng không thể trả lại, chỉ có thể cầm trên tay.
Lục Thú cụp mắt, khẽ mỉm cười rồi vào phòng.
Lúc Nghiêm Cái đóng cửa phòng, ký ức đột nhiên tràn về khiến anh hoảng hốt.
Nghiêm Cái nhớ khi còn nhỏ, mẹ lúc nào cũng than rằng anh là tên nhóc dở hơi, sau lại xoa đầu anh, nói không uống sữa thì không cao được đâu.
Khi đó Nghiêm Cái quật cường đáp lại, không cao được thì thôi, dù sao ba rất cao, không ai dám bắt nạt con.
Vậy mà Nghiêm Cái từ bé đã kiên quyết không uống ngụm sữa nào hiện tại đã cao 1 mét 86.
Có điều anh không hiểu, vì sao phải trở thành như hiện tại —
"Đang nghĩ gì vậy?"
Đoạn Bắc đột nhiên lên tiếng, kéo Nghiêm Cái trở về từ trong mộng.
Lúc chiều, Nghiêm Cái để trợ lý đưa Đoạn Bắc về khách sạn.
Anh quay xong thì đã hơn 9 giờ tối, không ngờ hắn thật sự đợi lâu như vậy.
Đoạn Bắc ngồi bên chiếc bàn đã bày sẵn hợp đồng lẫn bút viết, chỉ chờ Nghiêm Cái hạ bút ký.
Nghiêm Cái trả lời qua loa rồi đặt hộp sữa sang một bên, ngồi trước mặt Đoạn Bắc, bắt đầu đọc bản hợp đồng.
Anh không có luật sư, đại học cũng không học chuyên ngành này nhưng chí ít không mù luật, vẫn có thể tự mình đánh giá.
Đoạn Bắc đã chờ nửa ngày trời nên cũng không ngại đợi thêm một lúc nữa, im lặng chờ anh xem xong.
Nghiêm Cái đọc rất nghiêm túc, Đoạn Bắc lại nhận một cuộc điện thoại.
Đoạn Bắc bắt máy rất nhanh, ra vẻ xin lỗi anh rồi tới cửa phòng bên nói chuyện.
Dù cách xa một khoảng nhưng Nghiêm Cái vẫn nghe được loáng thoáng tiếng hắn nói.
Có vẻ là nói chuyện với người nhà nên giọng Đoạn Bắc nhẹ và ôn hòa hơn rất nhiều.
Hắn chỉ nói những câu như "Sắp về rồi", "Đi ngủ sớm đi", "Đừng chờ", "Nhớ đắp chăn đàng hoàng".
Hồi lâu sau, Đoạn Bắc quay lại ngồi đối diện anh.
Nghiêm Cái đọc xong hợp đồng thì lập tức đặt bút ký.
Năm nay Nghiêm Cái đã 26 tuổi, 5 năm nữa là 31.
Thời hạn hợp đồng cũng là 5 năm, với anh và Bắc Mạch mà nói đều hợp lý.
Đây là 5 năm quyết định thực lực, danh tiếng, thành tựu của một nghệ sĩ và khả năng chuyển hình của một diễn viên.
Đoạn Bắc cười hiện cả nếp nhăn trên khóe mắt, đưa tay về phía anh, không quên nói vài câu khen ngợi: "Hợp tác vui vẻ, chữ cậu rất đẹp."
Nghiêm Cái lễ phép đáp lại: "Hợp tác vui vẻ, cảm ơn."
"Ngày mai công ty sẽ cử người đại diện đến đây.
Lúc nào cậu có thời gian thì nói chuyện về lộ trình phát triển sau này." Đoạn Bắc nhìn anh rồi nói tiếp: "Đúng rồi, hình như cậu chưa có trợ lý? Cái này công ty cũng sẽ sắp xếp cho cậu."
"Làm phiền rồi, cảm ơn."
"Không phiền." Đoạn Bắc cầm hợp đồng trên tay, cười như tắm mình trong gió xuân: "Tôi rất mong chờ thành tựu sau này của cậu, cố lên.
Bạn nhỏ nhà tôi đang ở nhà một mình, tôi đi trước nhé."
Đã gần 10 giờ, Nghiêm Cái không ngờ hắn vẫn muốn về nhà, lại nghe nói là bạn nhỏ nhà tôi, lập tức hiểu ra: "Tôi sẽ cố gắng.
Gặp lại anh sau.
Đi đường chú ý an toàn."
Có điều Đoạn Bắc chỉ tầm ba mươi tuổi, có con cũng hơi sớm.
Đoạn Bắc gật đầu rồi rời đi.
Hắn đi được vài phút thì Nghiêm Cái mới nhớ ra là đã quên hỏi xem ai là người đưa anh lên hot search.
Giờ gọi điện hỏi đối phương cũng khó.
Anh tuy tò mò nhưng không đến mức này, lần sau gặp rồi hỏi cũng được.
Nghiêm Cái nhanh chóng tắm rửa rồi ngồi lên ghế đọc kịch bản.
Sáng Nghiêm Cái ăn bánh quy nhỏ vị sữa, trưa ăn cơm ở đoàn phim, tối thì quay phim liên tục không có thời gian động đũa.
Hiện tại thấy hơi đói bụng.
Thật ra không phải rất đói, chỉ là cảm giác dạ dày trống không.
Có điều...!Nếu không ăn gì, bụng sẽ sôi lên.
Nghiêm Cái quyết định kiềm chế bản thân, nhịn qua cơn đói.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, anh tưởng Đoạn Bắc để quên đồ nên đứng dậy mở cửa.
Không ngờ, người ngoài cửa