Bữa khuya tài trợ bởi chủ nghĩa tư bản ăn đến là vui vẻ.
Tiểu Ngô gọi người tới dọn dẹp.
Ba người mở cửa sổ đón gió, tán gẫu cho tiêu thực.
Hai gã đàn ông đều không nói câu nào, Hà Hinh Nhiễm đành phải chủ động khơi chuyện, nói với Nghiêm Cái: "Nghiêm Cái, chúng ta follow Weibo đi?"
"Được," Nghiêm Cái đồng ý, thấy may là nhớ mang điện thoại theo, liền đăng nhập vào Weibo, tìm kiếm tài khoản của Hà Hinh Nhiễm click follow.
Cũng không quên follow cả Lục Thú.
Lúc follow tài khoản của Lục Thú, anh mới để ý mũi tên follow chuyển thành mũi tên hai chiều.
Hai bên cùng follow nhau.
Thường thì nghệ sĩ sẽ không tùy tiện follow người khác vì rất dễ bị truyền thông có ý xấu nói bóng gió, đem ra cọ nhiệt.
Nghiêm Cái không biết Lục Thú follow mình từ khi nào nhưng chắc chắn không phải trong thời gian này.
Gần đây, cần phối hợp tuyên truyền với đoàn phim nên anh thường xuyên lên Weibo.
Nếu Lục Thú follow trong mấy ngày này thì anh sẽ nhận được thông báo từ hệ thống.
Lục Thú tựa lưng vào ghế nhìn hai người, đến lúc họ bỏ điện thoại xuống mới hỏi: "Đêm nay ăn hơi nhiều, chắc phải một, hai giờ mới ngủ được?"
"Ấy, Lục thiếu đừng đùa." Hà Hinh Nhiễm tắt điện thoại: "Một giờ mới ngủ, chúng ta còn muốn đóng phim nữa không đây? Ngày mai trước 8 giờ đã phải tới phim trường rồi."
"Nghiêm Cái thì sao?"
Lục Thú tiếp tục lựa chọn coi Hà Hinh Nhiễm như người vô hình, nhìn Nghiêm Cái: "Định mấy giờ ngủ?"
"Chắc phải một lát nữa." Thấy hắn hỏi mình, Nghiêm Cái cũng không trả lời có lệ.
"Phía đông khách sạn có vườn hoa ngoài trời, chúng ta qua đó đi dạo tiêu thực một lúc nhé? Mai phải dậy sớm, Hinh Nhiễm nếu buồn ngủ thì tranh thủ ngủ sớm đi." Lục Thú chủ động đề nghị, từng câu từng chữ đều rất thành thật.
Nghiêm Cái nghĩ, mình há miệng mắc quai rồi, ăn đồ của người xong giờ thấy hơi chột dạ.
Lại thấy đề nghị này cũng không tồi nên đáp ứng.
Hà Hinh Nhiễm nhất thời cạn lời.
Tôi nói muốn đi ngủ lúc nào?
Vài giây sau mới bừng tỉnh.
Được rồi, há miệng mắc quai.
Coi như tôi muốn đi ngủ thật để thành toàn cho Lục thiếu, được chưa?
Hà Hinh Nhiễm dứt khoát quay về phòng mình.
Hai người còn lại đi tới vườn hoa ngoài trời ở phía đông.
Bên đó vẫn còn lấp ló ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng trong đêm tối, có thể nhìn thấy rõ hoa cỏ xung quanh.
Vườn hoa không lớn nhưng vẫn có chỗ đặt bàn ghế ngồi.
Cúi đầu nhìn thì thấy màn đêm dày đặc.
Trên đường đi, Nghiêm Cái ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt vương vấn quanh chóp mũi.
Anh không dám thở mạnh, sợ hương tan đi mất, liền nhìn quanh tìm kiếm nơi phát ra mùi hương.
Lục Thú hiển nhiên cũng ngửi thấy, không nhanh không chậm đi theo sau Nghiêm Cái.
Chút mùi hương này cứ thoang thoảng theo gió đêm, không nồng đậm nhưng lại khiến người ta say mê.
Bầu trời đầy ánh sao, ngày mai hẳn sẽ có nắng, trời đẹp.
Nghiêm Cái cuối cùng tìm được trong một góc.
Đêm tối vô tình giấu nó đi, là một cụm hoa hợp thành từ muôn vàn các bông hoa nhỏ đủ mọi hình dáng.
Hai chậu Phong Tín Tử (Dạ Lan Hương) cứ như vậy, im lặng tỏa hương trong góc nhỏ.
"Mùi thơm rất dễ chịu." Lục Thú chủ động lên tiếng, ngồi xuống trước bồn cây.
Hắn đưa đầu ngón tay gần chạm đến cánh hoa Phong Tín Tử thì dừng lại, dường như sợ làm hại đến nó.
Dù đứng rất gần nhưng mùi thơm vẫn chỉ thoang thoảng như trước.
Nghiêm Cái vừa cụp mắt thì bỗng có một ánh sáng nho nhỏ hiện lên giữa đêm tối.
Một con đom đóm đang bay qua màn đêm, chỉ cách đầu ngón tay Lục Thú có một đoạn.
Không ai biết nó bay từ đâu tới, có thể là từ khóm cây nào xung quanh, cũng có thể từ nơi xa hơn.
Ánh mắt Lục Thú vô thức nhìn theo tinh linh của màn đêm này.
Nó bay rất chậm, ánh sáng phát ra cũng chỉ chớp chớp nhưng vẫn khiến người ta không rời mắt được.
Đom đóm dừng ngay trước mặt Nghiêm Cái.
Trong đáy mắt anh là ánh sáng đom đóm lẻ loi.
Trăng trên cao không cô đơn vì được bao bọc bởi muôn vàn vì sao, lại có thể được bao người gửi gắm tâm tình.
Còn nó chỉ là một vẻ đẹp đơn độc.
Nghiêm Cái nhớ tới một bài thơ.
Vũ đả đăng nan diệt, phong xuy sắc canh minh.
Nhược phi thiên thượng khứ, định tác nguyệt biên tinh.
Mưa rơi đèn không tắt, gió thổi ánh càng trong.
Nếu trời cao vắng bóng, nguyện làm sao bên trăng.
Anh cũng không hiểu vì sao bản thân lại cúi đầu xuống, cứ như vậy nhìn vào cặp mắt trong suốt kia.
Đôi mắt lá liễu có chút nghiêm nghị, đuôi mắt lại cong lên, phong tình