Nghiêm Cái tâm tình phức tạp nhìn màn hình máy tính, gõ xuống sáu chữ "công ty giải trí Bác Duy".
Sau khi nhìn một lượt kết quả và trang web liên quan, Nghiêm Cái dựa nửa người lên ghế.
Lúc nghe chị Lâm nói ra hai chữ này, anh còn cảm thấy hơi quen tai.
Đi đến cửa phòng, lơ đãng nhìn biển số phòng bên cạnh, đột nhiên nhớ ra —
Lục thiếu gia thanh danh vang dội giới giải trí, trong nhà tự bỏ tiền mở công ty cho hắn chơi đùa, công ty đó hình như tên là Bác Duy.
Xác nhận kết quả xong, Nghiêm Cái trái lại thấy bình tĩnh.
Lục Thú.
Ban đầu, anh nghĩ đối phương có thói xấu gì đó nên mới thích nhìn anh.
Yên ắng nửa năm, gặp lại rồi, hắn vẫn cứ nhìn anh như vậy.
Hành động của hắn trong đoàn phim cũng vậy, trước giờ Nghiêm Cái như đi trong lớp sương mù.
Lần này, Lục Thú trực tiếp đưa anh lên hot search, cho anh đề tài và nhiệt độ.
Chưa nói đến, thời điểm đó Nghiêm Cái và đối phương không hề có bất cứ quan hệ gì.
Móc nối lại, anh chợt hiểu ra ý định của hắn.
Nghiêm Cái đột nhiên có cảm giác bản thân bị bao dưỡng mà không hề hay biết.
Anh tựa nửa người lên ghế, duỗi tay xoa cổ.
Vừa nghiêng đầu thì thấy hộp sữa đang để trên bàn.
*
Cả buổi chiều Nghiêm Cái đều ở trong phòng, cơm chiều là do Điền Túc mang đến.
Hướng Phục là người chúc mừng anh trước tiên, sau đó hỏi qua tình huống gần đây của Nghiêm Cái rồi lại bận việc.
Thầy hướng dẫn chưa hồi âm, có điều đây vốn là chuyện bình thường.
Nghỉ nửa ngày, đạo diễn Triệu với hiệu suất làm việc như tên lửa đã nhanh chóng tìm được diễn viên mới đóng vai nữ phụ, buổi tối lại tiếp tục quay.
Như mọi khi, Nghiêm Cái đến phim trường từ rất sớm.
Điền Túc rất nhanh đã quen việc, vì hôm sau có cảnh treo dây thép nên qua nói chuyện với nhân viên công tác.
Cả chiều Nghiêm Cái đều đọc kịch bản với ôn lời thoại, không ngủ trưa khó tránh thấy hơi mệt mỏi.
Hóa trang xong, nghĩ phải một thời gian nữa mới bắt đầu quay nên thuận tay xách ghế nhỏ, dựa vào lưng ghế chợp mắt.
Thời điểm Lục Thú đến tầm trên dưới 8 giờ.
Hôm nay diễn cảnh trong nhà, phần lớn nhân viên công tác đều đã có mặt.
Đèn đuốc sáng trưng chiếu tỏ tất cả các kiến trúc giả cổ bên trong.
Vì quay cảnh khách điếm, ngoài sảnh nhiều người quá ồn ào, Lục Thú đi vào sân sau.
Vừa bước vào cửa đã thấy thanh tĩnh hơn nhiều.
Bối cảnh bên trong đã dựng xong từ lâu nên chẳng còn lại mấy người.
Trong sân có một cây hoa mộc lan không cao lắm.
Hoa nở muộn hơn các nơi khác nhưng cũng đã bung cánh gần hết.
Để tiện quay cảnh trong sân, nhân viên công tác có buộc đèn lên cành cây.
Ánh đèn rọi xuống chiếu tỏ những bông hoa xinh xắn, thanh thoát tựa như thiếu nữ áo trắng thướt tha.
Những cánh hoa mềm mại trải dài khắp cành cây, rung rinh đón gió thổi.
Mỗi một góc, một cành hoa để riêng cũng có thể coi như một bức tranh tuyệt sắc.
Toàn bộ sân sau đều nồng đậm mùi thơm.
Một cơn gió thổi qua, không biết hương sẽ bay đi tận đâu.
Dưới tàng cây có một người đang ngồi.
Một thân đồ trắng, vạt áo dài như sắp chạm đất.
Người kia im lặng dựa vào ghế nhỏ, đôi mắt nhắm lại.
Tay áo được xắn lên rất cao, để lộ ra một đoạn cánh tay.
Hai tay khoác lên bụng, vừa lúc ánh sáng chiếu đến, có thể nhìn thấy từng khớp ngón tay rõ ràng.
Một cánh hoa nhỏ mỏng manh bỗng nhẹ rơi xuống.
Gió không lớn, cánh hoa lững lờ trên không trung hồi lâu, chao lượn vài vòng rồi cuối cùng rơi vào lồng ngực người đang ngồi dưới tàng cây.
Tay áo màu trắng khẽ rung rung, Nghiêm Cái lười nhác mở bừng mắt.
Cánh hoa rơi đúng trên tay anh, có hơi ngứa.
Anh hơi uể oải khẽ nâng tay lên, thong thả phủi cánh hoa xuống.
Đến lúc này, Nghiêm Cái mới ngẩng đầu nhìn lên.
Bóng cây mộc lan phủ lên mặt anh, cộng thêm cả ánh sáng dịu nhẹ hắt từ trên xuống, tất cả đều nằm trọn trong mắt Lục Thú.
Ánh mắt anh mới đầu còn hơi mông lung mơ hồ, trong chớp mắt đã lại mang vẻ thanh tỉnh, lạnh nhạt.
Giọng vẫn còn có chút lười biếng, nhìn về phía Lục Thú, chậm rãi nói:
"Lục thiếu đứng đó hai phút rồi phải không? Ngồi xuống đi."
Lục Thú nghe vậy, bất giác cúi đầu, khóe miệng cong lên.
Chỉ lát sau lại ngước mắt, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Nghiêm Cái.
Ngay cả việc hắn đứng đây được hai phút cũng biết, quả nhiên là đã tỉnh từ sớm.
Hẳn là đã có ý định từ trước, muốn giả vờ ngủ, chờ xem tên lưu manh là hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Lục Thú đi vào, kéo ghế nhỏ, ngồi xuống bên cạnh anh.
Rõ ràng