Không có nữ phụ, cảnh quay hôm nay diễn ra rất thuận lợi.
Đến giờ ăn trưa, Nghiêm Cái liên hệ với người đại diện của Bắc Mạnh, cô nói buổi chiều sẽ đến cùng với trợ lý.
Thức ăn trong đoàn phim "Vô Ý Thành Tiên" đúng là không tệ, ít nhất không khó ăn đến mức khiến người ta phải mua cơm hộp, cuối cùng truyền ra ngoài liền bị ném đá là thích chơi lớn.
Nghiêm Cái ngồi ghế nhỏ, ăn cơm trên chiếc bàn nhỏ tại phim trường.
Không lâu sau, Lục Thú cũng ngồi đối diện anh, kéo thêm cả Hà Hinh Nhiễm.
Ba diễn viên chính ngồi chung một bàn cùng vén tay áo ăn cơm, may là đồ ăn trên bàn khá nhiều.
Lục Thú chưa động đũa, còn đang cắn ống hút uống Coca.
Nghiêm Cái ăn cơm rất từ tốn, vì mặc đồ cổ trang có hơi nóng nên xung quanh còn bật quạt nhỏ.
Kỳ thật Nghiêm Cái không hiểu được vì sao đối phương lại liên tục tới gần và tỏ ý tốt với mình.
Nói thật, Nghiêm Cái không muốn tiếp nhận ý tốt này.
Với anh mà nói, điều này chính là một loại gánh nặng.
Có điều cũng không hiểu được Lục Thú nghĩ gì.
Trước đấy thì đánh đơn, hiện tại còn mang theo cả Hà Hinh Nhiễm.
Nếu anh từ chối Lục Thú thì đồng nghĩa với việc từ chối cả hai người.
Không đắc tội nổi, Nghiêm Cái chỉ có thể chấp nhận.
Ăn xong còn có thể nghỉ trưa một lát.
Lục Thú không rời đi, kéo ghế nhỏ ngồi cạnh anh, bắt đầu nghịch điện thoại.
Hà Hinh Nhiễm thì qua giường gấp bên cạnh ngủ.
"Hôm qua Đoạn Bắc đến tìm anh để ký hợp đồng à?"
Hắn nghiêng đầu nhìn Nghiêm Cái hỏi.
Nghiêm Cái nhìn vào mắt hắn, gật đầu.
"Chúc mừng nhé." Khi nói, âm cuối của hắn cao lên, nghe vừa nhẹ nhàng vừa vui vẻ.
"Cảm ơn."
Lục Thú không nói mấy câu kiểu như "Không cần cảm ơn" mà hỏi tiếp: "Chắc buổi chiều sẽ được nghỉ, đạo diễn Triệu đi tuyển diễn viên.
Anh tính làm gì?"
Nghiêm Cái nghĩ một lát rồi trả lời: "Nói chuyện với người đại diện."
Buổi chiều được nghỉ thật.
Vừa lúc người đại diện và trợ lý đến, Nghiêm Cái quay về khách sạn gặp mặt họ.
Người đại diện họ Lâm nhìn qua sắp 30 tuổi, mặc đồ công sở, là một nữ cường nhân.
Cô có lý lịch phong phú, trước khi tới Bắc Mạch đã làm việc ở Trung Ngu, từng quản lý vài lưu lượng và tiểu hoa đán.
Trợ lý tên Điền Túc, nhìn qua như học sinh cấp ba, dáng vẻ hoạt bát trẻ con, cười lên hiện cả bọng mắt, trông lại càng trẻ.
Trên thực tế tuổi không nhỏ chút nào, đã 24, trước đó luôn làm việc tại Bắc Mạch.
Nghiêm Cái nghe tên này có chút quen tai, sau mới nhớ ra hắn chính là người lần trước nhắn tin cho mình.
Anh sửa lại danh sách những việc trợ lý cần chú ý từ hồi còn ở Thất Lộ rồi đưa cho Điền Túc.
Điền Túc ngồi bên cạnh đọc, Nghiêm Cái bắt đầu nói chuyện với chị Lâm.
Chị Lâm chuẩn bị rất kĩ càng, đưa tài liệu cho anh rồi nói: "Tôi muốn biết cái nhìn của cậu trước.
Về sau cậu muốn đi con đường nào?"
Nghiêm Cái đọc qua nội dung tài liệu, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào đối phương, trả lời: "Hai năm đầu có thể đi con đường lưu lượng để kiếm tiền.
Nếu công ty ủng hộ, tôi muốn chuyển hướng sang vòng điện ảnh."
Chị Lâm hơi cười, gật đầu: "Nếu cậu đã có ý định này, công ty nhất định sẽ cân nhắc dựa trên năng lực của cậu."
Cô cầm bút, trước mặt là một quyển sổ tay dùng để ghi chép.
Lại tiếp tục hỏi Nghiêm Cái: "Có tật xấu nào không?"
"Không hút thuốc lá, không chơi chất kích thích, biết uống rượu nhưng sẽ không say rượu."
Chị Lâm gật đầu, tiếp theo lại hỏi thêm vài vấn đề.
Đến lúc đã có hiểu biết cơ bản về Nghiêm Cái rồi cô mới đặt bút xuống, lên tiếng nói: "Trước mắt là đi con đường lưu lượng, tôi biết trước đó phía Thất Lộ xây dựng thiết lập cao lãnh cho cậu."
"Chuyện này có nhiều chỗ tốt, ví dụ như có thể tránh không ít chuyện phiền phức lại có thể hấp dẫn phần lớn các cô gái trẻ.
Có điều tôi không có ý định duy trì thiết lập này, cậu thấy thế nào?"
Nghiêm Cái đồng ý: "Tôi không muốn phát triển theo khía cạnh thiết lập tính cách này."
Lúc anh nói ra những lời này, chị Lâm vừa cười vừa gật đầu mạnh mẽ: "Tôi cũng nghĩ vậy." Cô lại cầm bút lên, viết câu được câu không: "Cậu nghĩ kỹ rồi thì về sau sẽ chuyển hình.
Phần lớn nghệ sĩ trong công ty đều không theo thiết lập tính cách.
Thật ra thì càng để lộ ra mặt chân thật càng dễ thu hút fan hơn.
Nếu vậy thì