Tới ngày hôm sau, trải qua một đêm ủ men, chuyện cuối cùng cũng được làm sáng tỏ, nhiệt độ cũng dần giảm xuống.
Có điều theo lời chị Lâm thì nảy sinh một vài vấn đề.
Nghiêm Cái vốn chỉ có 1 CP - chính là CP Cái Thú mà anh hay follow.
Tối qua sau cuộc gọi với Trần Đình Y thì bỗng nhiên hút thêm một số fan, chưa kể đây là lần đầu tiên Trần Đình Y ghép CP, fan tăng là chuyện hiển nhiên.
Cuối cùng, dưới sự tuyên truyền trợ lực của Bắc Mạch, số lượng fan CP Cái Y tăng lên khá nhiều, hai fandom bắt đầu tranh cãi.
"Chịu thôi, đây là điều tất yếu phải xảy ra." Chị Lâm nói: "Vô Ý Thành Tiên vẫn còn đang hot.
Sức mạnh lưu lượng của Lục Thú cậu cũng biết rồi đấy, để fan đấu khẩu một chút cũng không sao.
Cậu đã xem xong hai kịch bản kia chưa?"
"Chưa xem hết nhưng đã chọn được rồi." Nghiêm Cái trả lời, giọng hơi nhỏ: "Chọn bộ đề tài thanh xuân vườn trường."
"Được." Chị Lâm nói: "Để tôi sắp xếp." Cô ngập ngừng rồi hỏi thử: "Cậu vẫn đang ở chỗ Lục Thú à?"
"Vẫn đang ở đây." Nghiêm Cái tiếp lời: "Tôi có chừng mực."
Chị Lâm:...!Cậu nghĩ tôi tin chắc?
Cô chỉ có thể dặn dò: "...!Chú ý là được."
Nghiêm Cái nghe vậy thì quay đầu nhìn.
Lục Thú vẫn đang nằm cách lưng anh tầm 2, 3 centimet.
Một tay hắn gối đầu, tay còn lại nắm vạt áo của anh, ngủ rất say.
Vì tối qua thức khuya quá mệt mỏi, hôm nay vị đại gia tư bản này trực tiếp đình công.
Anh đưa tay kéo chăn che kín vai Lục Thú rồi quay đầu tiếp tục nói chuyện: "Giờ bàn đến chuyện của Nổi Gió."
Chị Lâm lập tức hiểu rõ, giọng đầy thâm ý: "Một số kẻ phải trả giá đắt cho hành động của mình."
Vì góc áo bị người nào đó nắm lấy nên Nghiêm Cái không thể cử động.
Anh vẫn ngồi im, nói tiếp: "Chị giúp tôi liên hệ cậu sinh viên từng diễn chung trong Nổi Gió lúc trước."
"Được," Chị Lâm hỏi: "Cậu ta có vấn đề gì à?"
"Lúc quay Nổi Gió, Lý Cần có nổi giận mấy lần trước mặt cậu ta." Nghiêm Cái quay đầu nhìn một lần nữa, giọng càng nhỏ hơn: "Cậu ta là sinh viên chưa hoàn toàn bước vào giới, lời nói có độ tin cậy cao hơn."
Cuối cùng, Nghiêm Cái lại nói tiếp.
Anh kể tên một địa điểm - khả năng cao là tên một khách sạn, sau đó bổ sung: "Đại khái là tìm camera theo dõi từ ngày 23 đến 25 tháng 9." Nghiêm Cái tiếp tục: "Không tìm được video theo dõi cũng không sao.
Đối tượng ngoại tình của anh ta có vẻ không phải người nổi tiếng trong giới, tên là A Lâm.
Chị tìm xem gần đây có bộ phim nào của đạo diễn họ Du không, từ đó chắc sẽ tra được."
"Chuyện nhỏ," Chị Lâm nói: "Tôi để người đi làm."
Nghiêm Cái nhẹ nhàng đồng ý, giọng bình thản như nước, không chút dao động: "Kiêu căng, nóng tính, ngoại tình, hình tượng sụp đổ, diễn xuất kém." Nghiêm Cái cười khẽ, giọng lại không có vẻ gì là đang cười: "Tôi chờ xem thần thánh phương nào có thể cứu anh ta."
"Được." Chị Lâm cùng cười với anh: "Sau khi biết là tên kia làm, lão Bắc có vẻ rất đau lòng cho cậu.
Đến lúc đó chúng ta treo hot search của hắn liên tục 7, 8 ngày, hết hot thì thi thoảng lại đá xéo một chút.
Về cơ bản đường hắn đi cũng đã tận."
Sau khi cúp máy, Nghiêm Cái lại nằm xuống.
Lục Thú vẫn đang ngủ say.
Anh không biết mình nhìn hắn đã bao lâu, chỉ là không thể nhắm mắt lại, cứ nhìn hắn hết lần này đến lần khác.
Có điều chỉ vài phút sau, bàn tay đang nắm áo của Lục Thú bỗng nhiên thả ra.
Hắn mơ màng xoay người dựa sát vào lưng Nghiêm Cái, tay cũng tiện đà đưa đến trước mặt anh, trông rất có xu thế ôm trọn người bên cạnh vào trong ngực.
Nghiêm Cái nhìn chằm chằm bàn tay hắn, mắt không chớp lấy một lần.
Anh chỉ cảm thấy sau lưng bỗng nhiên rất ấm, đặc biệt là bên tai.
Cảm giác khiến người ta muốn nhích lại gần để được ấm áp thêm một chút.
Một người như này...!
Nên ôm chặt vào lòng để sưởi ấm mới phải.
Nhưng anh lại không làm vậy, chỉ một mực nhìn bàn tay của người kia.
Trong lúc Nghiêm Cái ngây người, Lục Thú cũng âm thầm tỉnh dậy.
Lục Thú ý thức được mình đang ôm trọn Cái Cái vào lòng, mũi cũng đang dán trên tai người ta, gần đến mức ngửi được mùi cơ thể anh.
Nhưng buồn cười là hắn chẳng dám thở mạnh, chỉ có gan ngửi người trong ngực một xíu xíu, lại kìm nén mấy suy nghĩ không ngoan trong đầu, nằm im án binh bất động.
Hắn do dự một lúc, cuối cùng vẫn thử khẽ cử động tay, muốn nhìn xem Cái Cái cưng đã tỉnh hay chưa.
Nghiêm Cái thấy mấy ngón tay trắng trẻo đẹp mắt trước mặt mình bắt đầu nhúc nhích.
Đầu tiên là cẩn thận chỉ nhích một ngón tay, khẽ xê dịch.
Dường như thấy anh không có phản ứng gì, cả bàn tay bắt đầu không kiêng dè, năm ngón tay ghì lên ga giường tạo thành một cái nếp gấp.
Ngón trỏ với ngón giữa thì giống như hai chân đang đi đường, đi về phía trước ba bước rồi lại lùi về sau ba bước ngay dưới mắt Nghiêm Cái.
Lục Thú không dám lộn xộn, thậm chí không dám nhỏm về phía trước nhìn xem thế nào.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, cho là Cái Cái cưng chắc vẫn còn đang ngủ thật.
Vì thế hắn tiến hành lần thử cuối cùng.
Lục Thú đưa ngón trỏ dần tiến đến mặt Nghiêm Cái.
Nghiêm Cái trơ mắt nhìn ngón tay hắn từ từ đâm về phía hai mắt mình.
Lúc sắp chạm vào —
Nghiêm Cái nhanh chóng nhắm mắt lại, vẻ lười nhác tùy ý, đột nhiên trở mình.
Lần lật người này hay lắm, trực tiếp áp Lục Thú vào trong ngực.
Lúc anh chạm vào sống lưng Lục Thú, hắn cũng lập tức nhắm mắt lại.
Không nghe, không thấy, không nói, không nghe, không thấy, không nói...!Hắn chỉ là một người đang ngủ say không biết trời trăng là gì thôi.
Nghiêm Cái vẫn đang nhắm mắt, làm như vô thức nhích lại gần — sau đó cọ nhẹ lên gáy Lục Thú.
Chỉ một động tác đơn giản nhưng khiến toàn thân Lục Thú căng cứng, ngay đơ như khúc gỗ.
Nghiêm Cái vẫn chưa hài lòng, cả người như viết hai chữ "Ác Ôn", giả như không biết gì, mơ hồ đưa tay đè trên vai Lục Thú - đồng nghĩa với việc ôm hắn vào trong ngực.
Hầu kết Lục Thú lại lăn.
Trong đầu hắn như có một tá làn đạn chạy qua đại diện cho N+1 ý nghĩ suy tưởng.
Hồi lâu sau —
Dù cả hai đã tỉnh như sáo nhưng đều nhất trí không cử động.
Đến lúc này, lương tâm người phía sau mới đột nhiên trỗi dậy.
Giọng anh vừa trầm vừa có vẻ lười nhác, hơi uể oải, làm như không chút để ý nói một câu, thế nhưng nội dung lại như ném bom vào mặt hồ đang yên ả: "Chơi ngón tay vui không?"
Tim Lục Thú đập thình thịch.
Có điều sắc mặt lập tức trở lại như thường.
Hắn cười khẽ thành tiếng, nghe còn lãnh đạm hơn cả Nghiêm Cái.
Giọng còn có vẻ lười nhác, trầm và quyến rũ hơn anh: "Vui, tất nhiên là vui rồi."
Hắn nói xong thì quyết định ném hết mặt mũi, có điều vẫn không chịu quay đầu lại, tiếng cười càng thêm càn rỡ: "Ôm tôi có thích không?"
"Không có gì khác biệt." Giọng Nghiêm Cái có hơi bực bội.
Lục Thú đã quen với kiểu của anh, càng tỏ ra vô lại hơn: "Vậy được, tiện đây nói thử xem, anh từng ôm người nào nữa thế? Cảm giác thế nào? So với lúc ôm tôi thì sao? Có thoải mái hơn không?"
Lần này Nghiêm Cái ỉu xìu, không trả lời.
Lục Thú biết thừa anh bị mình ghẹo nên thẹn thùng, trong lòng bắt đầu vận sức tính toán, tính xem hiện tại phải làm gì để chiếm được món lợi lớn hơn.
Rất nhanh.
Lục Thú đột nhiên ngồi dậy, nhân lúc Nghiêm Cái chưa kịp phản ứng lập tức bắt lấy tay anh, sau đó xoay người ngồi lên trên, khóa hai tay Nghiêm Cái cùng một chỗ, ấn lên gối.
Chiếc gối mềm mại bị đè nên nhăn nhúm.
Tay Nghiêm Cái lại trắng như sứ, nếu không có mạch máu và vệt đỏ ửng thì gần như không nhìn ra điểm khác biệt giữa tay anh và màu gối.
Tư thế này cực kỳ mập mờ, Lục Thú gan nhỏ khi nãy đã phản kích với tư thế hùng dũng gấp trăm lần.
Hắn bừng bừng khí thế, cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí để ngồi đè lên người anh.
Đôi mắt Nghiêm Cái bất ngờ mở to, có điều tay đã bị khóa chặt.
Lục Thú cúi người, ánh mắt vừa nóng bỏng vừa càn quấy như đang cố gắng tìm kiếm thứ gì đó trong mắt Nghiêm Cái.
Hắn hoàn toàn thần phục người phía dưới, cúi đầu để chóp mũi mình chạm vào chóp