Nghiêm Cái nằm trên giường nhà mình, mặc bộ quần áo ngủ màu đen mình thích nhất, mắt hết nhắm lại mở.
Anh thả một tay trên trán, chẳng có tí sức lực nào.
Ống tay áo trượt xuống để lộ một mảnh da trắng mịn, trông lại càng uể oải.
Nghiêm Cái lăn qua lộn lại đến tận chiều nhưng vẫn không ra kết quả gì.
Nắng chiều lọt qua khung cửa sổ.
Nghiêm Cái nhất thời cảm thấy vô cùng thất vọng với bản thân.
Phiền muộn có tác dụng gì?
Phiền muộn có thể quay ngược thời gian không?
Phiền muộn có thể đánh cho Lục Thú một trận không?
Phiền muộn có thể ngăn cản bi kịch đã xảy ra không?
Có thời gian phiền muộn, không bằng đi làm việc.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng Nghiêm Cái vẫn không nhúc nhích, cứ nằm ngay đơ trên giường.
Mặt vẫn treo biểu cảm "Tôi rất phiền muộn".
Thế nhưng trên thực tế, cảm giác thoải mái hay không chỉ có bản thân anh mới biết.
Có điều mới nằm ngây người được vài phút thì chuông điện thoại vang lên.
Nghiêm Cái liếc trộm màn hình, thấy không phải dãy số khiến người ta kinh hãi váng đầu kia thì mới chậm chạp đưa tay cầm điện thoại, bật loa ngoài, sau đó nghiêm chỉnh đặt trên ngực, tiếp tục nằm ườn như xác chết.
"A lô."
Giọng người đàn ông trung niên tầm bốn, năm chục tuổi, tuy khá hiền hòa nhưng không hiểu sao khiến người nghe cảm thấy rất nghiêm khắc.
"Thầy ạ, em đây." Nghiêm Cái thều thào trả lời.
Người gọi chính là nhân vật được mấy vị đạo diễn nổi danh nhắc đến khi trước, thầy giáo của Nghiêm Cái, Lâm Kỳ Chinh.
Giọng của Lâm Kỳ Chinh nặng hơn chút, vẫn thư thả không nhanh không chậm, nếu là người ngoài sẽ có cảm giác như bị răn dạy: "Sao thế? Sắp chết à, tinh thần đâu hết rồi?"
Nhưng Nghiêm Cái nào có sợ ông, giọng anh trôi nổi qua điện thoại: "Thầy ơi..."
"Sao?" Lâm Kỳ Chinh nghe vậy, cảm giác có chuyện không ổn, mày cũng nhăn lại: "Có chuyện gì thế?"
"...!Em bị người ta bắt nạt." Nghiêm Cái xoay người, điện thoại theo cử động của anh rơi cái bẹp trên giường.
Anh ngửa đầu nhìn trần nhà, giọng vẫn nhàn nhạt nhưng khiến người ta cảm thấy cực kỳ đáng thương, lặp lại lần nữa: "...!Bị người ta bắt nạt tàn nhẫn."
"Ai?" Một lúc sau, dường như Lâm Kỳ Chinh phải cân nhắc rất lâu mới chậm rãi nói ra từ này.
Nói thật, ông rất nghi ngờ độ chân thực trong lời nói của Nghiêm Cái.
"...!Một kẻ lưu manh." Nghiêm Cái nhắm mắt, giọng điệu như thể thiếu nữ nhà lành bị làm nhục, trống rỗng mà tuyệt vọng, lẩm bẩm: "Một tên đại lưu manh."
Lâm Kỳ Chinh: "...!Là kẻ nào?"
Nghiêm Cái muốn nói mà nước mắt đã chực trào ra, sau đó im lặng ỉm đi vấn đề này, tiếp tục ngây người ngắm trần nhà: "...!Tóm lại, hiện tại em rất hối hận, vô cùng hối hận..."
* Dục ngữ lệ tiên lưu (欲语泪先流): Muốn nói nhưng nước mắt đã tuôn trào, trích bài thơ Vũ Lăng Xuân (武陵春) của Lý Thanh Chiếu.
Lâm Kỳ Chinh nghĩ đứa nhóc nhà mình thật sự bị người ta bắt nạt rồi, vì thế miễn cưỡng để giọng dịu dàng hơn chút, không vô tình như bình thường, khá mềm mỏng: "Em nói xem là kẻ nào, đừng sợ."
Thế nhưng Nghiêm Cái chỉ lắc đầu, tuyệt vọng nói: "Hiện tại em nhìn thế giới này chỉ thấy một màu u tối, không có chút màu sắc nào.
Nếu có màu sắc, cũng chỉ thấy toàn là những chuyện đau lòng, cảnh còn người mất."
Lâm Kỳ Chinh:...!
Ông im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra vì sao mấy câu này nghe lại quen tai như vậy.
Đây CMN chính là lời thoại trong bài tập của thằng nhóc trời đánh này khi trước!
"Giờ là lúc lên cơn nghiện diễn đấy phỏng! Em nói hẳn hoi xem ai bắt nạt em? Lại còn bắt nạt tàn nhẫn? Lưu manh là ai? Lưu manh ở đâu?" Lâm Kỳ Chinh cuối cùng cũng không kiềm chế được, để lộ bộ mặt thật.
Nghiêm Cái xoay người, làm bộ như chấm nước mắt: "Em không sao, không có việc gì."
Lâm Kỳ Chinh: "...!Không giả chết nữa hả? Còn biết sống lại?"
Nghiêm Cái đỡ trán, lại nằm xuống: "Không, vẫn đang chết ạ."
Lâm Kỳ Chinh: "...!Nghiêm Cái, một ngày không chọc tôi tức chết em không chịu được có phải không?"
Nghiêm Cái nhắm mắt, giọng vẫn như thường: "Hiện tại không phải thầy vẫn đang sống rất tốt ạ?"
Lâm Kỳ Chinh: "...!Tôi mong em câm miệng để tôi sống thêm được vài năm, thật đấy."
Ông cảm thấy may mắn là không giữ Nghiêm Cái bên cạnh thêm vài năm, nếu không hiện tại chắc đã là khách thường trú của phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Đùa vậy nhưng vẫn phải nói đến chính sự.
Nghiêm Cái đổi một tư thế nghiêm chỉnh, hỏi Lâm Kỳ Chinh: "Thầy tìm em có việc?"
Lâm Kỳ Chinh im lặng một lúc, sau đó nghiến răng nghiến lợi: "Lão đây là rảnh quá nên mới tìm cậu để bị chọc."
Giọng Nghiêm Cái vui vẻ hơn, nhưng cũng không thể nói là đang cười: "Nào dám ạ? Em vẫn trông chờ thầy che chở em thêm mấy năm nữa.
Em thật sự rất sợ lưu manh, nói chuyện không có chừng mực thì thôi, lại còn động tay động chân."
Lâm Kỳ Chinh xem anh diễn trò nãy giờ, trong lòng có cảm giác lưu manh chỉ là chuyện vờ vịt, thế nên không hỏi nhiều, chỉ thong thả nói: "Có một đoạn phim ngắn bối cảnh cổ đại trong một bộ phim tài liệu đang cần nam chính.
Thời gian quay chắc cũng ngắn, em có rảnh không?"
Nghiêm Cái nghe xong làm một tư thế cá chép uốn mình bật dậy, lập tức lên tinh thần: "Có ạ."
Lâm Kỳ Chinh nói tiếp: "Diễn hữu nghị, thù lao bằng 0, còn có khả năng rất cao sẽ bị ăn mắng."
"Không sao ạ." Nghiêm Cái trả lời.
Anh vừa nói vừa mau lẹ xuống giường, đi dép, sau đó ngẩn người trong một thoáng rồi mới phản ứng lại, hỏi Lâm Kỳ Chinh: "Chuyện này sao lại đến lượt em?"
Tuy là phim phóng sự nhưng trình độ chắc chắn không thấp.
Đầu dây bên kia, Lâm Kỳ Chinh dừng lại hai giây rồi mới lên tiếng, lời ít ý nhiều: "Gần đây sư huynh của em không có thời gian."
Nghiêm Cái đã đứng trước gương, gật đầu: "Em hiểu."
Tình hình trước mắt, anh hiển nhiên là được đắp vào thế chỗ.
Nghiêm Cái tạm biệt mấy bé cưng trong nhà, lần thứ tư trong ngày xuất hiện tại sân bay.
Nghỉ chưa được mấy hôm đã bị lôi đi làm việc trở lại, Điền Túc cảm thấy đời mình sao quá khó khăn.
Hắn kéo hành lý của Nghiêm Cái, mặt mày ỉu xìu lết theo sau, miệng vẫn không quên lải nhải: "Thịt nhúng, dạ dày bò, rau thơm, tôm hùm đất ơi..."
Nghiêm Cái ngồi máy bay một lúc rồi đến thẳng chỗ Lâm Kỳ Chinh.
Lâm Kỳ Chinh biết anh nhanh nhẹn nên gọi luôn đạo diễn đến chờ Nghiêm Cái.
Đạo diễn họ Lưu, từng quay khá nhiều phim phóng sự đề tài lịch sử, danh tiếng trong ngoài nước đều rất cao, có điều không nằm cùng một vòng với các đạo diễn thương mại khác nên không được nhiều người chú ý.
Nghiêm Cái chào hỏi đạo diễn Lưu xong, ba người ngồi vào bàn.
Lâm Kỳ Chinh tự tay pha trà.
Nghiêm Cái đã lâu không gặp Lâm Kỳ Chính, tất nhiên cũng rất nhớ thầy, thế nhưng hiện tại không phải thời gian để ôn chuyện.
Đạo diễn Lưu tâm tư kín đáo, nói vài câu rồi mới nhắc đến chủ đề chính.
Nghiêm Cái vẫn luôn đợi hắn lên tiếng, không thể hiện quá chủ động.
Phim phóng sự tất nhiên khác phim truyền hình hay phim điện ảnh thông thường.
Phim phóng sự đồng nghĩa với số lượng khán giả đông đảo, thậm chí có thể bước ra màn ảnh nước ngoài.
"Vai diễn muốn để Tiểu Nghiêm đóng chính là Tùy Dạng Đế Dương Quảng," Hương trà dần lan tỏa, đạo diễn Lưu cũng nói cụ thể hơn:
"Trong Lão Học Am Bút Ký, Lục Du viết: Tùy Dạng Đế thông minh thần võ, từng nhiều lần xuất chinh đánh giặc, thiên tư kỳ vĩ dị thường, dung nhan anh khí có một không hai.
Dáng đi vương giả như rồng như hổ, thâm trầm bình tĩnh như núi, khuôn mặt tựa trăng rằm, ánh mắt sáng rõ như bình minh, không có vẻ gì là gần gũi thân thiện.* Người bình thường khó diễn được nhân vật này, phải người nào đặc biệt xuất sắc mới có thể coi là phù hợp."
* Trích "Lão Học Am Bút Ký" của Lục Du.
Toàn dùng điển cố thành ngữ, editor chém là chính, nội dung không quan trọng, đừng để ý =)).
Hắn nhìn Nghiêm Cái, dần nở nụ cười: "Mấy ngày trước tôi có xem phim Tiểu Nghiêm diễn, rất hay."
Hắn vừa chuyển lời là mang theo dao nhỏ, nói không chút khách khí: "Tuy nhiên Yểm Diệp phù hợp với hình tượng Tùy Dạng Đế trong lòng tôi hơn."
Lời này quá thẳng thắn, giọng nói đầy vẻ khinh thường.
Khinh thường Nghiêm Cái chỉ là diễn viên lưu lượng.
Đáng tiếc, sư huynh của anh không thể đảm nhận, thế nên đạo diễn Lưu chỉ có thể quay ra cân nhắc vị lưu lượng mà hắn không để vào mắt này.
Nghiêm Cái im lặng đưa ngón trỏ tay trái lên che kín ngón tay cái.
"Yểm Diệp" trong lời đạo diễn Lưu chính là vị sư huynh mà Nghiêm Cái chưa từng gặp mặt dù đã theo học Lâm Kỳ Chinh suốt vài năm, Khương Yểm Diệp.
Năm ngoái, Khương Yểm Diệp vừa tròn 31 tuổi đã thành công nhận được danh hiệu "Ảnh Đế trẻ tuổi nhất Trung Quốc", sau đó lại nhận được nhiều giải thưởng lớn trong ngoài nước.
Những phim Khương Yểm Diệp đóng đều nhận được vô số lời khen ngợi.
Nghiêm Cái đương nhiên