Sau khi dặm lại lớp trang điểm, Nghiêm Cái chăm chú đọc kịch bản, không bỏ qua một chữ nào.
Tuy vai diễn trong phim ngắn không có lời thoại nhưng anh muốn cố gắng hết sức để thể hiện được mình là Tùy Dạng Đế chứ không phải Nghiêm Cái.
Đây không phải phim trường mà là hoàng cung.
Không có thầy giáo, không có đạo diễn, chỉ có anh là Tùy Dạng Đế Dương Quảng.
Đạo diễn Lưu đứng ở một góc khác trong phim trường, tình cờ quay đầu thì thấy Nghiêm Cái.
Một người trẻ tuổi mặc phục sức của đế vương, dáng đứng thẳng tắp như hòa làm một thể với đài cao lầu các phía sau.
Kịch bản trong tay hắn như biến thành tấu chương thời cổ.
Người kia hơi cúi đầu, ánh mắt nghiêm túc kiên định, dường như tất thảy mọi việc xung quanh đều không có liên hệ gì với hắn.
Lúc ăn bữa khuya, Lâm Kỳ Chinh hỏi Nghiêm Cái về vụ lùm xùm mấy ngày hôm trước.
Trong lòng Nghiêm Cái thầm mắng Lý Cần một trận.
Không ngờ chuyện lại ồn ào đến mức Lâm Kỳ Chinh cũng biết.
Nghiêm Cái đương nhiên không muốn thầy biết, tâm lý của anh giống như con cháu ra ngoài chỉ báo tin tốt về cho gia đình, không nói tin xấu, còn mơ hồ có ý vị trẻ nhỏ gặp chuyện về nhà mách người lớn.
Anh chật vật giải thích được hai câu thì chuông điện thoại vang lên.
"Không phải khách sạn đặc biệt chính quy gì." Chị Lâm nói: "Nhét ít tiền là lấy được video từ camera theo dõi, một đòn cũng đủ đè chết hắn."
Nghiêm Cái gật đầu: "Chờ Nổi Gió tuyên truyền thì có thể tung tin."
"Không biết hắn đã phạm bao nhiêu tội rồi? Nhìn qua thì quần là áo lượt, thực chất đúng là một tên cặn bã." Chị Lâm cười một tiếng khinh bỉ: "Tôi thấy thương thay cho người vợ.
Cô gái kia trông dịu dàng yếu đuối là thế, không hiểu sao lại vớ phải cái dạng này."
Lúc sắp kết thúc cuộc gọi, chị Lâm lại làm như vô tình hỏi Nghiêm Cái có phải vẫn đang thăm ban không, thấy anh phủ định thì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Người đại diện à?" Lâm Kỳ Chinh hỏi.
"Vâng." Nghiêm Cái gật đầu, lại nhân cơ hội chuyển chủ đề: "Việc lần trước em đã giải quyết ổn thỏa rồi, thầy không cần lo đâu ạ..."
*
Nếu nói mấy ngày trước quay phim tính là thuận lợi thì mấy cảnh cuối cùng mới thật sự là gian nan.
Trong suốt những buổi diễn, Nghiêm Cái không nhận được bất cứ lời nhận xét nào từ đạo diễn Lưu.
Chỉ trích cũng được, khen ngợi cũng được, thế nhưng không có gì hết, chỉ có ra hiệu quay lại, không nhiều hơn một chữ.
Hắn không đưa ra ý kiến, Nghiêm Cái cũng thuận theo, không nói câu nào tiếp tục diễn lại.
Một lần không qua thì lần thứ hai, thứ ba, thứ tư, đến lúc cả hai đều cảm thấy hài lòng mới thôi.
Dù vậy, chuyện vẫn không hề biến chuyển.
Đạo diễn Lưu thật giống như một cục đá, đao thương bất nhập.
Có thể là vì ngay từ đầu hắn đã nhận định người diễn là Khương Yểm Diệp, vậy nên dù thế nào cũng không hài lòng với người thay thế là Nghiêm Cái.
Hôm nay đúng lúc đụng phải họng súng.
Nghiêm Cái diễn một cảnh hơn mười lần, toàn bộ đều không đạt.
Lâm Kỳ Chinh bận việc không tới nên không chứng kiến cảnh này, chỉ có đạo diễn Lưu sắc mặt xanh mét bảo nhân viên công tác đi ăn cơm trưa trước, lại không hề ra hiệu cho Nghiêm Cái nghỉ.
Nghiêm Cái cũng không rời đi.
Anh tự giác đứng ở chỗ cũ, luyện đi luyện lại mấy động giác đơn giản.
Phục sức của hoàng đế phức tạp, lúc anh nhận ra thì lưng đã đổ mồ hôi từ khi nào, quần áo dính sát vào người.
Bên ngoài trời mưa tầm tã lại kèm theo gió lạnh khiến người rất không thoải mái.
Đạo diễn Lưu cũng không rời đi.
Hắn đứng yên trong góc không nói một lời, chỉ nghe tiếng mưa rơi rả rích, tựa như muốn đọ với Nghiêm Cái xem ai trụ được lâu hơn, lại như đang xem trò vui, nhìn xem Nghiêm Cái rốt cuộc có thể luyện đến trình độ nào.
Nghiêm Cái cầm chén rượu lên rồi lại đặt xuống.
Anh vừa suy nghĩ vừa lặp đi lặp lại động tác này vài lần nhưng vẫn không tìm ra cảm giác mà mình và đạo diễn Lưu mong muốn.
Cảm giác chết lặng của một bậc đế vương bị buộc chặt với hoàng cung.
Hắn có thể nheo mắt, nhếch khóe miệng, giả như đang hưởng thụ, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy đáy mắt hắn như một dòng nước lặng, không có bất kỳ gợn sóng nào.
Âm thanh chén rượu va vào bàn chưa từng dừng lại.
Tiếng đạo diễn Lưu truyền tới, xen lẫn tiếng mưa rơi.
Hắn nói: "Được rồi, Nghiêm Cái."
Nghiêm Cái nhìn về phía hắn.
Đạo diễn Lưu hơi dừng lại rồi nói tiếp: "Cậu diễn không tồi."
Cuối cùng cũng nhận được một câu khẳng định của hắn sau bao ngày.
Nghiêm Cái không thể diễn tả cảm giác của mình là như thế nào, chỉ mơ hồ thấy cảnh vật bên ngoài như sáng lên vài phần.
Có điều đạo diễn Lưu vẫn có thói quen đưa một viên kẹo rồi tặng thêm một cái tát.
Không những thế, lần này hắn còn vạch trần sự thật: "Nhưng cậu quá tỉnh táo, không nhìn kỹ thì có thể đánh lừa một đống người, nhìn kỹ thì..."
Nghiêm Cái lẳng lặng chờ hắn nói như chờ người ra phán quyết.
Tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng lớn.
"Cậu giống như một người thờ ơ lạnh nhạt đứng ngoài quan sát.
Nếu không sửa được, sự nghiệp diễn xuất về sau sẽ gặp nhiều khó khăn." Đạo diễn Lưu bình tĩnh nhìn thấu toàn bộ khuyết điểm của Nghiêm Cái, nói ra kết luận.
Trải qua N lần diễn lại, quá trình quay phim ngắn cuối cùng cũng kết thúc.
Nghiêm Cái không nghỉ ngơi một phút nào, nói lời cảm ơn và tạm biệt xong lập tức kéo Điền Túc lên máy bay.
Bộ phim đề tài vườn trường kia đã tuyển chọn xong diễn viên, gọi Nghiêm Cái đến thử tạo hình.
Tên phim là "Cổng Trường Không Gặp Không Về".
Nghiêm Cái đã xem qua kịch bản, chuyện xoay quanh một nữ sinh ngoan ngoãn học giỏi và một tên nhóc côn đồ.
Hai người tình cờ gặp gỡ, sau đó lập lời hẹn mỗi ngày sẽ gặp mặt ở cổng trường, cổ vũ giúp đỡ nhau, cuối cùng cùng nhau hướng đến tương lai.
Vì diễn vai lưu manh côn đồ nên dùng đồng phục size to nhất, Nghiêm Cái mặc lên người thấy rộng thùng thình.
Anh bước ra khỏi phòng hóa trang, cảm giác như thể...!thời gian đột nhiên quay trở lại.
"Nghiêm Cái."
Nghiêm Cái nghe thấy giọng nói xa lạ của một cô gái, còn hơi khàn khàn.
Anh quay đầu nhìn thì chỉ thấy một nữ sinh tóc ngắn.
Nữ sinh dáng người nhỏ bé, khuôn mặt cũng nhỏ nhắn thanh tú.
"Đã lâu không gặp." Nữ sinh nói: "Tôi là Thẩm Du Tâm, chúng ta từng gặp mặt ở buổi tiệc lần trước."
Cô nhắc thì Nghiêm Cái mới nhớ.
Anh lễ phép đáp lại: "Đã lâu không gặp."
Thẩm Du Tâm...!Hẳn là nữ chính.
"Ừ." Thẩm Du Tâm chỉ nhàn nhạt trả lời.
Hai người chụp ảnh tạo hình xong, Thẩm Du Tâm lại chủ động tìm Nghiêm Cái nói chuyện.
Nghiêm Cái cùng lắm chỉ coi như quen biết qua loa, quả thật không có chuyện gì để nói.
Hơn nữa, không biết vì sao, tuy Thẩm Du Tâm trông khá nhỏ nhắn đáng yêu nhưng anh lại cảm thấy người này không dễ tiếp cận.
Có thể là vì chất giọng khàn khàn của cô để lại ấn tượng quá sâu.
Giữa chừng, trợ lý của Thẩm Du Tâm đột nhiên chạy tới.
Trợ lý vội vàng đưa điện thoại đến trước mặt Thẩm Du Tâm, tiếng nhỏ như muỗi kêu nhưng có vẻ rất gấp gáp: "Chị Thẩm, có điện thoại."
Thẩm Du Tâm nhướng