Vốn tưởng Đoạn Bắc chỉ đến thăm Nghiêm Cái rồi tiện đường báo tin, không ngờ hắn ở lại đoàn phim cùng Nghiêm Cái đến tận ngày anh xin nghỉ.
Chưa kể, theo Nghiêm Cái thấy, mấy ngày này bên Bành Lợi cũng không rảnh rỗi, không hiểu Đoạn Bắc lấy đâu ra thời gian và tinh lực để lãng phí ở chỗ anh.
Kết thúc cảnh quay cuối cùng trước khi xin nghỉ, Nghiêm Cái đến phòng hóa trang tẩy trang.
Thẩm Du Tâm đi cùng Nghiêm Cái, có điều đi phía trước anh.
Lúc Nghiêm Cái bước vào phòng bỗng nhiên nghe thấy tiếng Thẩm Du Tâm ngâm nga hát.
Chất giọng khàn khàn của Thẩm Du Tâm rất đặc biệt, lời hát và giai điệu cũng khá lạ lẫm.
Không ngờ Nghiêm Cái lại thấy bài hát này có hơi quen thuộc, giống như hầm rượu lâu năm bỗng nhiên được mở ra.
Nhưng anh không đeo đuổi chuyện này, xoay người đi tẩy trang.
Cách chuyến bay còn vài tiếng đồng hồ, sau N lần thỉnh cầu của Điền Túc, Đoạn Bắc đưa hai người đi ăn lẩu.
Nghiêm Cái và Đoạn Bắc ăn đến là thong thả ung dung, chỉ có một mình Điền Túc vất vả lao động.
Trong phòng dù mở điều hòa nhưng vẫn thấy hơi lạnh, phải đến lúc nồi lẩu được mang ra bốc khói nghi ngút, đồ ăn sôi sùng sục mới dần cảm thấy ấm áp.
Hai người đồng thời nhận được điện thoại, vì thế không hẹn mà cùng nhau mở cửa đi ra ngoài, để lại Điền Túc với nồi lẩu mắt to trừng mắt nhỏ.
Đoạn Bắc đi về phía hành lang, Nghiêm Cái ra bên ngoài phòng.
Anh bắt máy nhưng không có người lên tiếng.
Số điện thoại này Nghiêm Cái nhớ như in, có điều chung quy không muốn nghĩ nhiều, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể mở miệng nói: "Có việc gì không?"
"Thật ra là có", Lục Thú hiếm khi nghiêm túc, không cười cợt: "Chỉ là không dám nói."
"Có gì mà không dám nói." Giọng Nghiêm Cái bình thản: "Không phải trước giờ cậu luôn không sợ trời không sợ đất à?"
Lục Thú nghe vậy, cảm thấy mấy lời này rất có ý châm chọc, làm hắn nhớ tới ngày nào đó, người nào đó ném gối về phía hắn, sau đó đạp cửa phi ra sân bay.
Hai tháng này hắn chỉ liên lạc với Nghiêm Cái có hai lần.
Nếu biết trước hôn một lần phải trả cái giá đắt như vậy...!
Lúc đó hắn đã không thành thật như thế, phải hôn thêm vài lần nữa.
"Vậy tôi nói nhé." Lục Thú kéo chủ đề lại.
Nghiêm Cái chỉ "ừ" một tiếng.
Phải rất lâu sau, Lục Thú mới trịnh trọng, thật sự nghiêm túc nói: "Tôi rất nhớ anh."
Lục Thú như dồn nén tất cả suy nghĩ của mình vào những lời này, chỉ có vài từ nhưng tuyệt đối không ngắn gọn.
Hai tháng trời chỉ liên lạc có hai lần, hắn không nhịn được cũng không kiềm chế được, càng không dám hỏi Nghiêm Cái có nhớ hắn không, chỉ có thể lấy hết can đảm nói chính bản thân mình.
Nói mình rất nhớ anh, mỗi ngày đều nhớ, cực kỳ nhớ.
Đầu dây bên kia, Nghiêm Cái vẫn im lặng, một khoảng im lặng không biết đến bao giờ mới kết thúc.
Anh lấy ngón trỏ tay trái đặt lên ngón tay cái, liên tục vuốt ve, chưa từng dừng lại.
Hồi lâu sau, Lục Thú nghe được một câu rất nhẹ: "Lần sau gặp."
Nhẹ đến mức gần như không nghe rõ, như là tất cả dịu dàng mà người kia có thể cho hắn, thế nhưng ba chữ lần sau gặp này lại không ngừng nhắc nhở hắn những lời này rõ ràng đến mức nào.
Không phải câu "Tôi cũng vậy" mà hắn không dám vọng tưởng, cũng không phải "Tôi biết rồi", hay "Ừ", mà là "Lần sau gặp" - một câu không thể hiện chút đáp lại nào.
Cuộc gọi bị ngắt.
Điện thoại trượt xuống dưới đất, vang lên một tiếng nhưng không có ai nhặt.
Lục Thú thả người mềm oặt dựa vào sô pha, không biết đã nhìn chằm chằm nơi nào đó bao lâu, đến khi chút ánh sáng ở đáy mắt cũng biến mất.
Đơn giản chỉ là không có được mà thôi.
*
Lúc Nghiêm Cái đang ở bên ngoài, Đoạn Bắc đã kết thúc cuộc gọi, đi vào trước.
Anh ngơ ngác ngồi trên sô pha, ánh mắt không biết đang tập trung nhìn điểm nào trong phòng, một lúc sau mới đứng dậy, bước vào trong.
Kết quả, hai người kia đều đang không ăn lẩu, thấy Nghiêm Cái đi vào thì đồng thời nhìn về phía anh.
Nghiêm Cái dừng lại, cảm thấy khó hiểu, không cử động.
"Anh Cái." Điền Túc hơi ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt nghiêm túc, vẻ trầm trọng mở miệng nói: "Có chuyện này hiện tại không thể không nói cho anh biết."
Nghiêm Cái nhìn thoáng qua Đoạn Bắc, thấy vẻ mặt hắn và Điền Túc không khác nhau là mấy, vì thế lập tức ngồi xuống, hỏi: "Sao?"
Đoạn Bắc ngồi bên cạnh uống trà, hai chân bắt chéo.
Điền Túc vẫn nhìn Nghiêm Cái, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng mở miệng:
"Vừa rồi có người gọi điện cho anh Bắc, nói để anh làm người áp trục trong dạ tiệc của Duệ Sĩ."
Đoạn Bắc vẫn thảnh thơi cầm chén trà, chỉ nhìn Nghiêm Cái, không nói gì thêm.
Dạ tiệc lần này của Duệ Sĩ có rất nhiều người đại diện của các tạp chí thời trang cao cấp hàng đầu nước ngoài tham dự, nếu lọt vào mắt xanh của một người trong số họ sẽ có cơ hội tiến vào thị trường nước ngoài, tiền đồ rộng thênh thang, là cơ hội người người ao ước.
Giới giải trí là một chiến trường danh lợi.
Không ai không muốn cơ hội, Bành Lợi cũng không phải ngoại lệ.
Từ khi nhận được thư mời hắn đã nhắm đến vị trí áp trục để tăng thêm sự chú ý.
Hắn vốn nhận được đề cử Ảnh đế Wales, quả thật rất cần cơ hội này.
Bắc Mạch đã cấp cho Bành Lợi không ít tài nguyên.
Thế hệ trước không ai muốn tranh giành với hắn, đám hoa đán tiểu sinh hiện tại lại chẳng thể so được với Bành Lợi.
Vị trí người áp trục này Đoạn Bắc chiếm được không quá khó khăn.
Thế nhưng vừa nãy, người quản lý dạ tiệc của Duệ Sĩ gọi điện cho Đoạn Bắc, nói chuyện có sự thay đổi, áp trục đã định là một người khác.
Đoạn Bắc và người quản lý xem như là người quen cũ, đối phương cũng không vòng vo mà nói thẳng.
Ngày hôm qua bọn họ đột nhiên nhận được một nguồn tài trợ lớn, mức giá đưa ra đè áp tất cả các ngôi sao khác.
Bên đó chỉ đích danh, muốn Nghiêm Cái đảm nhận vai trò áp trục.
Đoạn Bắc không hỏi nhiều nhưng cũng mơ hồ đoán được là ai.
Trong giới, số người vung tiền như rác vì tình nhân không ít, nhưng đây đúng là...!
Trường hợp đầu tiên hắn nhìn thấy.
Theo đuổi người ta, đến giường còn chưa lên được đã đập vào nhiều tiền như vậy.
Dù sao đều là nghệ sĩ nhà mình, lại biết Nghiêm Cái có chừng mực, vì vậy Đoạn Bắc quyết định thu tay.
Trong vòng vài phút đã chuẩn bị xong xuôi cách ứng phó nếu Bành Lợi đến làm loạn.
Hắn lại uống một ngụm trà, nhìn Nghiêm Cái, không nhịn được mỉm cười.
Tên nhóc này tuy rằng thời điểm bị đóng băng vận may không tốt lắm nhưng theo quan sát của hắn mấy ngày này, xét cả phương diện thực lực và con người đều rất khá.
Vận may là gì? Chỉ cần có người muốn nâng đỡ, số nhọ cũng có thể biến thành số đỏ.
Chuyện đời đúng là không thể lường trước được.
Đoạn Bắc nghĩ xong lại thấy hơi đau đầu.
So sánh với Nghiêm Cái, những năm gần đây nếu không có sự che chở của hắn, Bành Lợi quả thật phát triển quá chậm...!
Nghiêm Cái im lặng cầm điện thoại, ngón tay nhanh chóng đánh ra dãy số kia, thế nhưng không làm gì tiếp.
Vị trí áp trục trên thảm đỏ dạ tiệc của Duệ Sĩ, lễ phục cao cấp được đặt riêng.
Nghiêm Cái biết rõ bản thân không có thực lực lẫn vận may như vậy, kể cả may mắn cũng không thể đến mức độ này.
Kẻ ngốc đối xử tốt với anh như vậy chỉ có một ——
Sau khi lên máy bay, Nghiêm Cái trằn trọc, nhìn đi nhìn lại lịch sử trò chuyện và những tin nhắn bị thu hồi.
Anh có chụp screenshot, có điều bản thân anh cũng đã thuộc nằm lòng từng tin nhắn mà người kia đã rút lại.
Đơn giản chỉ là "Ngày hôm nay cũng nhớ Nghiêm Cái", "Hôm nay Nghiêm Cái có vui vẻ không", "Hôm nay trải