Nghiêm Cái ký tên xong, nhìn cốc cà phê uống còn một nửa trên bàn, cả người vẫn hơi bàng hoàng.
Anh biết xây dựng mối quan hệ với Steve sẽ có lợi sau này nhưng cũng không ngờ là hiện tại có thể ký được hợp đồng kéo dài trong một năm.
Thời gian một năm với một nghệ sĩ rất quan trọng.
Trong khoảng thời gian này, chỉ một đại ngôn tốt có thể giúp nghệ sĩ thu được bao nhiêu sức ảnh hưởng, chuyện này không cần nói cũng biết.
Trước khi chia tay Steve, đối phương vỗ nhẹ vai anh, bỗng nhiên nói vô cùng trịnh trọng: "Nghiêm Cái, ngày mai một người bạn rất có sức ảnh hưởng trong giới thời trang của tôi cũng sẽ tham dự.
Lúc trước tôi có đề cử cậu với hắn, tuy rằng hai người vẫn chưa gặp mặt."
Sau cùng hắn bật cười, gật đầu: "Nhưng chúng tôi đều rất mong chờ biểu hiện của cậu."
Nghiêm Cái nói cảm ơn Steve, sau đó lên xe.
Điền Túc ở trong xe vốn là chuyện bình thường, điều làm Nghiêm Cái bất ngờ là Đoạn Bắc vẫn còn ở đây.
Tuy nói đều là nghệ sĩ của Bắc Mạch nhưng bình thường Đoạn Bắc chỉ chú trọng Bành Lợi, có thể nói nếu xếp hàng cũng không đến lượt Nghiêm Cái.
Sao đến giờ Đoạn Bắc vẫn còn ở chỗ anh?
Đoạn Bắc lại như không để ý, vẫn ổn định vững vàng ngồi bên cạnh Nghiêm Cái, mở miệng nói: "9 giờ đêm nay chuyến bay của Đình Y hạ cánh.
Cậu đi cùng tôi đến đón cô ấy, cọ nhiệt hot search một chút nhân tiện xào CP."
Nghiêm Cái biết nguyên nhân.
Nếu chỉ có một mình anh và Điền Túc tới đón Trần Đình Y, tin này được tung ra thì gần như là thừa nhận công khai tình yêu.
Nhưng nếu đi cùng Đoạn Bắc – đồng nghĩa với đi cùng ông chủ, chuyện này lập tức trở lại ranh giới mập mờ, còn có thể ——
Anh gật đầu đồng ý, nhận ra việc lần này cũng có phần đóng góp suy tính của chị Lâm.
Đích thân ông chủ đến đón chứng minh nghệ sĩ đang được công ty quan tâm, tất nhiên sẽ theo đà mà phát triển.
Vừa lúc, đây coi như là lần đầu tiên anh và Trần Đình Y gặp mặt.
Lúc sắp đến sân bay, Nghiêm Cái bỗng nhiên nhận được điện thoại.
"Anh ở khách sạn nào thế?" Đối phương hỏi rất tự nhiên.
Nghiêm Cái báo tên khách sạn rồi hỏi ngược lại: "Cậu tới rồi à?"
"Ừ, vừa mới hạ cánh, đang ở phòng nghỉ.
Đặt khách sạn xong thì đi." Lục Thú và người đau buồn mất mát sau cuộc điện thoại chiều ngày hôm trước cứ như hai người khác nhau, lại trở về trạng thái full máu.
"Tôi đang đến." Nghiêm Cái nói.
"Hả?" Lục Thú như không nghe rõ, hỏi: "Sao vậy?"
"Tôi tới đón cậu." Nghiêm Cái nói xong trực tiếp cúp máy, sau đó quay đầu nhìn Đoạn Bắc đã nghe cuộc trò chuyện từ nãy đến giờ: "Tôi muốn xin nghỉ."
Ánh mắt Đoạn Bắc rất có thâm ý.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch, hỏi anh: "Có cần thiết không?"
Nghiêm Cái gật đầu, không chút do dự.
Đoạn Bắc như không biết phải làm sao, thế nhưng không thở dài cũng không ngăn cản, chỉ hỏi lại: "Cậu nghĩ kỹ chưa?"
Hai ngày này sân bay có rất nhiều paparazzi.
Nếu Nghiêm Cái đi, chắc chắn chỉ có thể đón một người sau đó lập tức rời đi.
Trọng điểm là anh đi đón ai...!
"Nghĩ kỹ rồi."
"Cậu là nghệ sĩ, hẳn biết rõ hậu quả hơn tôi." Giọng Đoạn Bắc không nhanh không chậm: "Hành trình của Lục Thú và Đình Y đều được công khai, không có khả năng không có người đến đón.
Khoảng thời gian trước cậu và Đình Y vừa mới xào CP, kết quả lúc này cậu lại tới sân bay đón Lục Thú, không đón Đình Y.
Chờ truyền thông tung tin, fan CP của cậu sẽ nghĩ gì? Fan của ba người sẽ nghĩ gì? Tất cả mọi người sẽ nghĩ thế nào?"
Hắn không khuyên can, chỉ bày kết quả ra trước mắt anh.
Nếu tối nay Nghiêm Cái đi đón Trần Đình Y, hai người vốn có ý định ghép CP lâu dài, tình cờ Đoạn Bắc cũng có mặt, chuyện này không chỉ nâng cao địa vị của Nghiêm Cái mà còn có thể giúp anh xóa bỏ cái mác "gay thật thật giả giả" vẫn đang đeo bám từ sau chuyện của Diêu Đa Ý.
Nhưng nếu đi đón Lục Thú, cái mác này không những không xóa được mà khả năng cao đề tài còn bị đẩy lên đỉnh điểm.
Hệ quả cuối cùng là Nghiêm Cái chẳng những không thoát khỏi danh đồng tính mà CP của anh với Trần Đình Y cũng sẽ không thể ghép được nữa.
Nghiêm trọng hơn là bị trói buộc vào cái mác này, tài nguyên về sau đều bị hạn chế.
Nghiêm Cái không biết đã quay đầu nhìn đường phố bên ngoài từ lúc nào.
Cảnh vật trên đường chạy ngược về phía sau, ẩn mình vào đêm tối.
Anh cũng không biết bản thân rốt cuộc đang nghĩ gì.
Hồi lâu sau, Đoạn Bắc nghe thấy giọng nói của Nghiêm Cái - lành lạnh tựa như bóng đêm bên ngoài: "Vai diễn trong Vô Ý Thành Tiên là cơ hội cậu ấy cho tôi.
Hot search đầu tiên của tôi sau khi nhận được tài khoản Weibo là cậu ấy mua.
Tôi bị người khác đẩy ra khỏi ống kính, là cậu ấy kéo tôi lại."
Còn có rất nhiều, rất nhiều điều khác không cần nói ra.
Nói tới đây, giọng anh như xen lẫn ý cười: "Tôi cũng không mất đi gì hết."
Thậm chí còn rất vui vẻ.
Điền Túc ngồi phía trước nghe xong chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt có hơi phức tạp nhìn Nghiêm Cái.
Màn hình điện thoại sáng lên, là Lục Thú gửi địa chỉ tới.
Nghiêm Cái nhìn thẳng phía trước mặt, là đêm tối, cũng là nơi đèn đường không ngừng chiếu rọi.
Xe chạy về phía trước, còn anh quay đầu nhìn lại những chuyện đã xảy ra.
Vì sao cậu ấy lại tốt với mình như vậy?
Vì cậu ấy thích mình, trong lòng cậu ấy có mình.
Cậu ấy tình nguyện trả giá vì mình, tình nguyện đối tốt với mình.
Nghiêm Cái nghĩ, mình chỉ là muốn đi đón cậu ấy mà thôi.
Nếu chút dũng khí này anh cũng không có thì quả thật quá mất mặt rồi.
"Được." Đoạn Bắc gật đầu, vỗ nhẹ vai anh: "Lát nữa tôi đi đón Đình Y, các cậu nhớ về khách sạn sớm một chút."
Nghiêm Cái gật đầu: "Cảm ơn."
"Cảm ơn cái gì, cậu vui là được." Đoạn Bắc lại cười nheo mắt, trả lời.
"Nghe như danh ngôn của nam cặn bã thế này." Điền Túc huýt sáo, kết thúc chủ đề.
Sau khi đến sân bay, ba người tách ra.
Điền Túc đi theo Nghiêm Cái.
Hắn khẽ quay đầu về phía sau, không biết nhìn thấy bao nhiêu là paparazzi.
Lại nhìn sang Nghiêm Cái, bước chân anh vẫn thong dong, không nhanh không chậm đi về phía trước.
Lúc Nghiêm Cái mở cửa, Lục Thú đang vùi người trên sô pha chơi game.
Hắn vô cùng buồn chán cuộn người lại, ngón tay bấm tới bấm lui trên điện thoại, nửa người chìm trong bóng tối.
Nghe tiếng động, hắn hơi thả điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn.
Ngọn lửa trong mắt ngay lập tức được thắp lên, khiến ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại trong bóng tối cũng trở nên ảm đạm.
Nghiêm Cái đứng yên không nhúc nhích, nhìn điện thoại từ trên tay hắn rơi xuống, trượt qua đùi rồi nằm yên trên sô pha.
Lục Thú lại chẳng mảy may phát hiện, một lúc sau mới nở nụ cười ngây ngốc, đuôi mắt cong cong, thấp giọng nói: "Đến nhanh vậy."
Nghiêm Cái trực tiếp bỏ qua chủ đề này, hiếm hoi lắm mới hỏi hắn một câu: "Chơi gì thế?"
"Hả?" Lục Thú dường như không nghĩ anh sẽ