Editor: [email protected]
Nay trời mưa như vào thu.
Mọi người đọc xong/vừa đọc vừa nghe Merry Christmas Mr.
Lawrence của Ryuichi Sakamoto nhé.
- -
Lục Thú không biết nhà Nghiêm Cái ở đâu.
Nghiêm Cái nói vị trí cụ thể xong, hắn bắt đầu chuyên chú lái xe.
Hai người cứ im lặng như vậy nhưng cũng không thấy lúng túng.
Vài giây sau, Nghiêm Cái nghe thấy giọng nói của hắn.
"Tôi phải nhớ địa chỉ thật kỹ mới được." Tiếng cười khẽ của người bên cạnh ở trong xe như bị phóng đại vài lần: "Về sau sẽ tới cửa nhà anh ngồi đợi, xem anh có chịu gặp tôi không."
Nghiêm Cái liếc hắn một cái, không trả lời.
Người cũng đã đến, tất nhiên sẽ muốn lên nhà ngồi một lúc.
Lục Thú đã chuẩn bị sẵn sàng.
Một khi đã vào nhà, đêm nay hắn sẽ liều chết ăn vạ không đi —— giống như lần trước.
Dù sao da mặt có mất sau lại mọc ra, cứ ăn vạ ắt thành công, dù phải ở phòng cho khách cũng tốt rồi.
Nói đến đây hắn vẫn hơi kích động, đây là lần đầu tiên hắn đến nhà Nghiêm Cái đó —— Lúc này Nghiêm Cái đã mở cửa.
Lục Thú theo anh đi vào, nghiêm túc nhìn ngắm nhà anh.
Giống trong tưởng tượng của hắn, đen trắng xám, đơn giản hào phóng, rất gọn gàng.
Nghiêm Cái đưa cho hắn một đôi dép lê, sau đó không khách khí đi vào trước.
Lúc Lục Thú bước vào, Nghiêm Cái đã đứng trên ban công.
Tới giờ Lục Thú mới phát hiện, ban công khác hoàn toàn với những nơi khác.
Hắn bước tới chỗ Nghiêm Cái, cuối cùng cũng nhìn thấy đám bé cưng bảo bối của người trong lòng mình.
Diện tích ban công rất lớn.
Trong góc đặt một chiếc ghế dựa, còn lại...!tất cả đều là sen đá.
Góc tường bên trái là một hàng sen đá rủ xuống, đủ mọi chủng loại, muôn vàn dáng vẻ.
Bên trên có giàn trồng hoa, trên mặt đất cũng có vài chậu đã nở hoa, xanh xanh hồng hồng, xinh xắn đáng yêu.
Nghiêm Cái ngồi trước mặt hắn, tay chạm vào phiến lá tròn tròn của chậu sen đá kim cương.
Lục Thú cũng ngồi xuống bên cạnh anh, chống cằm nhìn bé cưng của người trong lòng, tay chạm vào một chậu sen đá đáng yêu nào đó, hỏi: "Đây là cây gì vậy?"
Nghiêm Cái nhìn thoáng qua, không cần nghĩ ngợi đã trả lời: "Tay gấu."
(Sen đá tay gấu - 熊童子)
"Cây này thì sao?"
"Sỏi hồng."
(Sen đá sỏi hồng - 桃蛋)
"Còn cây này?"
"Haworthia Truncata."
(Sen đá Haworthia Truncata - 玉扇)
Lục Thú rũ mắt, không hỏi nữa.
Xem ra Cái Cái nhà hắn quả thật rất thích mấy bé cưng này.
Nghiêm Cái nhìn đám bé cưng nhà mình một lát, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó không đúng lắm.
Người bên cạnh...!có phải im lặng hơi lâu rồi không?
Mắt Nghiêm Cái vẫn đang nhìn chằm chằm mấy cây sen đá, tâm tư thì dần bay tận đẩu tận đâu.
Mình nói sai điều gì à?
Hình như không phải.
Hay là mình làm điều gì quá đáng?
Cũng không phải.
Hay là...!tâm trạng cậu ấy đột nhiên không vui?
Nghiêm Cái nghĩ, mắt nhanh chóng liếc người bên cạnh một lần, sau đó tiếp tục làm bộ cúi đầu ngắm sen đá.
Trông có vẻ rất vui mà?
Hay là...!nhìn thêm lần nữa? Nhìn thêm một lần nữa vậy.
Nghiêm Cái cúi đầu, vô cùng cẩn thận liếc mắt nhìn sang.
Không nhìn tới...!Thêm một chút...!Lại thêm một chút nữa...!Mau thấy được đi nào —— khoan đã, cậu ấy không phát hiện ra chứ?
Qua trình chuyển dời tầm mắt vô cùng gian nan.
Vất vả lắm mới nhìn thấy sống mũi của Lục Thú, Nghiêm Cái lại đột nhiên sững người.
Không biết từ lúc nào, Lục Thú đã phát hiện ra người nào đó đang liên tục nhích mắt nhìn hắn.
Hắn chống cằm, hai mắt sắp hiện thành hình ngôi sao, cứ thế nhìn Nghiêm Cái cố gắng nhích mắt từng xíu một.
Vô cùng cẩn thận, thăm dò từng chút từng chút.
Nghiêm Cái bị dọa hết hồn, lúc phản ứng lại thì tâm tình vô cùng phức tạp, lập tức thu mắt về, cưỡng ép bản thân nhìn chằm chằm giàn sen đá trước mặt, suy nghĩ thì đã bay lên chín tầng mây.
Mất mặt quá.
Quá cmn mất mặt.
Mẹ ơi...!mất mặt quá.
Lục Thú nhìn người bên cạnh im re, còn cố tình ghẹo anh: "Cái Cái à?"
Cái Cái cưng của hắn đang dùng vẻ mặt không cảm xúc nghĩ xem mình có bao nhiêu mất mặt, không thèm để ý đến hắn.
Lục Thú lại gần Nghiêm Cái, giọng vừa dịu dàng vừa nhỏ nhẹ gọi một tiếng: "Anh trai à?"
Hắn đang tính tiến về phía trước thì Nghiêm Cái lại phản ứng mạnh mẽ, đột nhiên quay đầu.
Lúc Lục Thú nhìn Nghiêm Cái, hai tay hắn đã bị anh tóm lấy, cả người hoàn toàn bị đè lên tường.
Hắn nửa ngồi trên mặt đất, sóng gió trong mắt vẫn chưa lặng, hơi chớp mắt, hỏi: "Sao vậy ——"
"Cậu muốn làm gì?" Không ngờ hai người đồng thời lên tiếng, Nghiêm Cái hỏi trước.
Nghiêm Cái nhìn chằm chặp đối phương, tay không hề có ý định buông ra.
Có phải cậu ấy lại muốn hôn mình không?
Không thể, tuyệt đối không được.
Nghiêm Cái quyết định bóp chết ý tưởng của Lục Thú từ trong trứng nước.
Lục Thú hơi ngẩn ra, sau đó dở khóc dở cười nói: "Hiện tại chịu nhìn tôi rồi à?"
Nghiêm Cái lại không nghĩ đến chuyện này.
Anh vẫn nhìn hắn không chớp mắt, khẽ nhíu mày.
Lục Thú không còn cách nào, chỉ đành thả tay mình trong lòng bàn tay anh: "Tôi thật sự không làm gì, chỉ định chọc anh một xíu thôi."
Mắt Nghiêm Cái vẫn hết sức cảnh giác, từ từ buông lỏng tay.
Lăn lộn một hồi, tóc mái anh đã rối thành một nùi.
Lục Thú nhìn, cảm thấy đáng yêu, lại sợ lát nữa anh phát hiện ra thấy không thoải mái, vì thế theo bản năng đưa tay tính vuốt tóc cho Nghiêm Cái.
Nghiêm Cái vừa mới nhẹ nhàng thở ra, đang tính quay đầu, vô tình lại thấy một bàn tay tiến đến ——
Anh giật nảy trong lòng, nghĩ Lục Thú quả nhiên tà tâm bất tử.
Rất nhanh, tay anh lập tức đè người kia lên tường một lần nữa.
Để phòng ngừa bi kịch lặp lại, Nghiêm Cái dùng sức cả người đè hắn.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, mắt anh mở to tràn đầy vẻ cảnh giác, lại hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
Lục Thú:...!
Xong rồi, xem ra vụ hôn lần trước thật sự dọa người ta sợ.
Nhưng hắn thật sự không có ý định làm gì á!!
Lục Thú dùng ánh mắt bất lực chăm chú nhìn người trước mặt, oan ức không chịu được.
Nghiêm Cái cũng nhìn hắn, sợ đối phương tính làm gì đó.
Hai người cứ giằng co như vậy một lúc, Lục Thú bỗng nhiên bật cười.
Hắn không để mình tựa người vào tường nữa mà cố gắng dựa vào ngực Nghiêm Cái —— Nghiêm Cái chỉ cảm thấy có một nguồn ấm áp cách mình càng lúc càng gần, khiến anh muốn đưa tay ra ôm vào lòng.
Tay anh thật sự hơi thả ra, không phòng bị như trước.
Chỉ là ánh mắt vẫn bình tĩnh, cúi đầu nhìn Lục Thú rúc vào trong ngực mình.
"Cái Cái à." Đối phương nhẹ nhàng gọi anh một tiếng, sau đó có tiếng cười khẽ truyền đến.
Nghiêm Cái khó hiểu, nhìn hắn đầy vẻ nghi hoặc.
Hắn lại dũng cảm đón nhận ánh mắt của anh, đến gần vai anh, hỏi: "Lần này...!giống như anh chủ động muốn hôn tôi?"
Nghiêm Cái sửng sốt, lại nghĩ tới tư thế vừa rồi của mình, lập tức thả tay rồi đứng dậy.
Anh không nhìn Lục Thú, quay đầu vội vàng đi ra ngoài.
Lục Thú dựa vào tường, nhìn bóng lưng người nào đó, cười ha ha.
Đã mang người vào nhà rồi, còn trông cậy hắn sẽ không chơi lưu manh sao?
Đương nhiên là không thể nào.
Lục Thú không quên vuốt nhẹ phiến lá một cây sen đá bên cạnh, sau đó nhanh chóng đứng dậy, chạy đi dỗ dành người nào đó.
*
Lục Thú tuyệt đối không có ý định rời đi, Nghiêm Cái ngồi trên sô pha, hắn cũng đến bên