Dù đêm dài nhưng mưa vẫn không ngừng.
Ngày hôm sau trời vẫn còn mưa, Nghiêm Cái cầm chiếc ô màu đen, tay ôm một bó hoa hồng đỏ thắm đi dọc trên con đường thẳng hướng lên trên.
Đông đến vốn hiu quạnh, may là hàng thông, bách vẫn đứng thẳng và còn xanh lá, cảm giác trang nghiêm thành kính.
Bước chân Nghiêm Cái chầm chậm, từng bước giẫm lên nền đất bắn ra bọt nước thấm ướt ống quần, thế nhưng anh không có phản ứng gì.
Phía xa có một bóng người đang đi tới trong màn sương mù mờ mịt.
Khoảng cách giữa Nghiêm Cái và người này càng lúc càng gần.
Lúc còn vài bước, anh mới nhận ra người này là Thẩm Du Tâm.
Thẩm Du Tâm thấy Nghiêm Cái vốn đã hơi bất ngờ, nhìn bó hồng đỏ rực rỡ trong ngực anh lại càng kinh ngạc hơn, nhưng vẫn chủ động chào hỏi.
Nghiêm Cái lễ phép đáp lại, tay ôm bó hồng đỏ vừa quen thuộc vừa tự nhiên.
Hai người không hỏi nhiều, tiếp tục đi về phía trước.
Cũng không cần phải hỏi.
Ai cũng có quá khứ, ai cũng có người cần thăm viếng.
Nghiêm Cái tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng dừng lại.
Nơi này khá cao so với khu nghĩa trang bình thường, tầm nhìn thoáng đãng, đến giờ còn có gió rét thổi qua tai.
Khác với mọi khi, trước mặt anh đã đặt một bó hoa.
Không phải hoa cúc trắng, là hoa hồng đỏ mà bà thích nhất khi còn sống.
Anh khẽ nhíu mày nhưng vẫn nhẹ nhàng đặt bó hoa trong tay mình xuống.
Bà nói không thích thêm tiền tố trước tên mình, thế nên chỉ có ba chữ Đặng Liên Y vô cùng đơn giản.
Cũng không có ảnh, nhưng Nghiêm Cái vẫn...!chỉ cần nhắm mắt là có thể nhớ tới.
Tiếng gió gào thét khiến hai tai anh cóng đến mức không còn chút hơi ấm nào.
Anh cứ cầm ô như vậy, vốn đang đứng thẳng bỗng nhiên ngồi xuống.
Dần dần, không biết là mưa, là gió gào, hay là thứ gì khác đang yên lặng khóc thầm, không một tiếng động.
Chỉ thấy một ngôi mộ, hai bó hoa hồng, một người đàn ông ngồi trên mặt đất, chiếc ô màu đen rơi xuống, bị mưa xối đến ngã trái ngoẹo phải.
*
Thẩm Du Tâm đang định ra khỏi khu nghĩa trang thì đột nhiên bị người gọi lại.
Một ông cụ khom người đi tới.
Thẩm Du Tâm thấy hắn bước không vững, vì vậy tự mình đi qua.
"Tiểu thư...!Khụ." Ông cụ quay sang chỗ khác ho nhẹ một tiếng rồi mới quay đầu lại, tiếp tục hỏi Thẩm Du Tâm: "Cô có quen cậu thanh niên trẻ ôm bó hoa hồng kia không?"
Thẩm Du Tâm nghe vậy hơi khựng lại, nhớ ra người kia là Nghiêm Cái thì mới gật đầu: "Có quen."
"Vậy à..." Ông cụ thở dài: "Từ khi còn nhỏ, năm nào cậu ấy cũng tới.
Năm nào cũng ôm một bó hoa hồng đỏ.
Chỉ cần trời mưa là lúc rời đi cả người đều ướt sũng...!Mùa đông lạnh như vậy, mưa cũng không nhỏ.
Nếu được, tiểu thư hãy khuyên cậu ấy vài câu."
Lúc Thẩm Du Tâm quay lại xe, trời mưa càng lúc càng lớn.
Người đàn ông bên cạnh đang cúi đầu nhìn tập tài liệu, không nhìn cô, chỉ hỏi: "Hôm nay coi như thỏa nguyện rồi?"
Thẩm Du Tâm liếc hắn, mặt không cảm xúc trả lời: "Xem như là vậy."
Bàn tay lật hợp đồng của người đàn ông khẽ dừng, sau đó đóng nắp bút.
Hắn nghiêng đầu nhìn Thẩm Du Tâm, mặt mày thâm sâu, một lúc sau mới lên tiếng: "Anh thấy một nam diễn viên cùng đoàn phim với em cũng đi vào."
Những lời này của hắn có muôn vàn ý nghĩa không đoán hết.
Thẩm Du Tâm cũng không có tâm trạng đoán.
Cô lấy một điếu thuốc từ trong túi, tự cầm bật lửa, thành thạo click mở.
Mùi khói thuốc lan ra trong nháy mắt.
Người đàn ông hơi cau mày nhưng lại như gặp nhiều thành quen.
Hắn khẽ nâng tay, tài xế ngồi phía trước lập tức mở cửa kính xe.
Thẩm Du Tâm không để ý đến những chuyện này.
Cô hít một hơi thật sâu rồi mới nói: "Hình như cậu ấy là con trai thần tượng của em."
"Hình như?" Người đàn ông hỏi lại.
"Ừ, hình như." Cô chỉ hít một hơi rồi không hút nữa, dập tắt thuốc, quay đầu nhìn người đàn ông.
Đôi tay đặt trên vai hắn một cách thân mật, chất giọng khàn khàn vừa lạnh lùng vừa phong tình, như muốn cắn lỗ tai của người nghe: "Anh già à, ai cần anh lo."
Cô giống như cười, lại giống như không hề cười.
Người đàn ông cất hợp đồng rồi ôm lấy cô.
Thẩm Du Tâm nghiêng người nằm xuống, giống như một con thú nhỏ cuộn tròn, lười biếng nằm trên đùi người đàn ông, nhắm mắt muốn ngủ.
"Đi thôi."
*
Lục Thú cảm giác không biết đã ngủ bao lâu.
Lúc tỉnh lại, điều đầu tiên hắn nhìn thấy là tin nhắn của Nghiêm Cái.
Tin nhắn được gửi từ sáng, nói anh có việc ra ngoài, sẽ quay lại sau, bảo hắn cứ tự nhiên.
Lục Thú không cam chịu rời đi, vẫn muốn đợi anh về, vì thế lượn đi lượn lại vài vòng trong nhà Nghiêm Cái.
Cuối cùng, hắn quyết định dựa người vào sô pha canh cửa nhà, chậm rãi chờ.
Không ngờ chưa chờ được bao lâu thì bị tiếng chuông điện thoại đột ngột cắt ngang.
Lục Thú đưa mắt nhìn thông tin người gọi.
Không phải Cái Cái của hắn nhưng cuộc gọi này vẫn nhất định phải nghe.
"A lô, cún con à?"
Giọng người phụ nữ truyền đến từ đầu dây bên kia.
Lục Thú đáp: "Mẹ à." Hắn không nhịn được cười: "Đã lớn từng này rồi còn gọi cún con.
Mẹ không thấy ngại à?"
"Gọi cún con bao nhiêu năm cũng không ngại." Đến giờ Nguyên Hiện Thanh mới nói đến việc chính, hỏi Lục Thú: "Con ở đâu thế? Mẹ về nước rồi, hỏi cả Lục Nhạc với anh trai con đều không biết con ở đâu.
A Cảnh cho mẹ xem video mới biết là hôm qua con vừa tham gia hoạt động."
"Hoạt động thương nghiệp thôi ạ." Hắn không bất ngờ trước cách Nguyên Hiện Thanh gọi tên cha mình, nhanh chóng trả lời: "Con đang ở trong nhà người con thích."
Nguyên Hiện Thanh cười càng đậm: "Ai vậy? Bao giờ thì dắt về cho mẹ xem?"
Lục Thú khẽ lắc đầu: "Vẫn đang theo đuổi, bao giờ thành công sẽ báo cho mẹ biết."
"Được." Nguyên Hiện Thanh lại hỏi, "Mẹ với A Cảnh vừa về đến nhà, còn đang đợi anh trai con họp xong.
Bao nhiêu lâu không gặp rồi, đến gặp mẹ với chị gái con đi?"
"Thôi ạ, cứ nhìn Nguyên Cảnh con lại thấy phiền, lần sau con lại mời mẹ ăn cơm." Lục Thú đương nhiên không muốn rời đi, tìm bừa một lý do trên người chị gái, tính lấy lệ bỏ qua chuyện này, sau đó tiếp tục chờ Cái Cái của hắn về nhà.
"Có phải ở nhà cô gái mình thích nên tiếc không muốn đi không?" Nguyên Hiện Thanh vừa mới trêu chọc một câu thì đầu dây bên kia xuất hiện đủ loại tiếng động ồn ào.
Lục Thú khẽ nhíu mày, vừa mở miệng "A lô" thì bên kia đã đổi sang một giọng nói khác.
"A lô cái gì?" Giọng nói lạnh tanh của Nguyên Cảnh vang lên: "Em lại không đến gặp mẹ?"
"Chị, chị gái tốt à, ngày mai em tới chơi với chị và mẹ được không?" Lục Thú cười, không biết phải làm sao: "Em hiện tại ——"
Nguyên Cảnh biết nên quyết không cho hắn cơ hội mở miệng, trực tiếp cắt ngang lời Lục Thú: "Năm kia em nói bận việc, lười không đến thăm mẹ, mẹ đợi em suốt một năm."